ĐH 2003.04 | Họp Mặt Ban Phục Vụ 2003

 

Trang chính Bao DH 2003 2003-04
.

Thờ Lạy Chúa

Anna Đặng Liên Hương

 
 

Theo lời yêu cầu của con, tôi lục soạn các món đồ để chưng Noel trong niềm vui chuẩn bị đón Chúa Hài Đồng.  Ngài đă đến với thế gian và cũng đă đến một điểm hẹn ngay trong ḷng tôi. Tại nơi đây tôi được nghe Ngài thôi thúc, nhắc nhở về viêc “THEO” Ngài đúng cách, đúng đường lối để trở nên giống Ngài mỗi ngày hơn.  Tôi tâm nguyện sống đời chia sẻ theo ư Ngài năng động hơn và nhắc nhở con làm viêc đó với mọi ư nghiă cuả yêu thương.

Nh́n hang đá, Chúa Hài Đồng bé bé xinh xinh. Ôi, mọi ơn cứu độ bắt đầu bằng “con người” tấm bé này.  Ngài là Thiên Chúa, là Cha nhân hậu, là nguồn hy vọng vô tận trong tôi, cái t́nh yêu “đến cùng” này lắm lúc tôi không sao hiểu được, dù tôi được cái hồng ân “cảm được” t́nh Ngài. Ngài đă sinh ra nơi chốn khó nghèo, lạnh lẽo và thiếu thốn mọi điều kiện tối thiểu cho một trẻ sơ sinh nghèo nhất, và Ngài đă lớn lên, sống một đời gương mẫu, yêu thương.  Sự hy sinh tận cùng qua cái chết của Ngài vẫn không thỏa măn được ḷng yêu thương của Ngài nơi chúng ta v́ “ḷng nhân ái bao la, c̣n chưa thỏa tâm Cha, mà nay Cha đến dưỡng nuôi bao linh hồn bơ vơ?”  Bất giác tôi cất tiếng ca “thờ lạy Chúa, thờ lạy Chúa, uy quyền khả ái trong h́nh bánh náu thân?”

Đó là bài thánh ca tôi yêu thích nhất trong các bài thánh ca khi viếng Thánh Thể.  Mỗi khi cất lên Chuá như đem linh hồn tôi đi xa, chỉ để laị thân xác tội lỗi này với những giọt lệ thống hối, u sầu?

Một thứ sáu đầu tháng nọ, tôi được chầu Thánh Thể chung với các em học sinh thuộc nhà thờ họ đạo tôi sau Thánh Lễ.  Nh́n các em sắp hàng bước vào nhà thờ với áo quần đồng phục, thinh lặng, trật tự, nghiêm trang nhưng không mất vẻ hồn nhiên trên khuôn mặt.  Ḷng tôi bỗng vui hẳn lên, h́nh ảnh thật đẹp trước mắt tôi, những tâm hồn trong sạch, vui tươi như bông huệ ngoài đồng đua nhau nở và đă đến đây cùng dâng Thánh lễ và thờ lạy Chúa.  Các em đọc sách thánh, dâng lời nguyện, dâng lễ vật và có cả ca đoàn riêng nữa.  Tôi đă có một Thánh Lễ sốt sắng, được thông công cùng với các tâm hồn đơn sơ, trong sạch và đă cùng dâng lên Chúa mọi nỗi niềm yêu thương theo sự đơn sơ của các em.  Thánh lễ xong, giờ chầu Thánh Thể bắt đầu.  Tôi chờ đợi và hồi hộp, cứ như thế mỗi lần sắp sửa gặp Chúa.  Đang ch́m đắm trong tiếng đàn, tâm hồn tôi đang khát khao chờ đón Chúa, bỗng nghe ḷng ḿnh quặn lại, cổ họng nghẹn lại khi nh́n thấy hai em giúp lễ bước ra với hai chân nến 14 ngọn trên tay.  Tôi tự nhắc nhở ḿnh “Bớt xúc động lại, chỉ có hai chân nến thôi mà! Chúa vẫn c̣n trong nhà tạm.” 14 ngọn nến tượng trưng cho 14 chặng đàng Thánh Giá Chúa đă đi qua để tôi có Thánh Thể mà thờ lạy, nương tựa và yêu thương hôm nay.  B́nh thường tôi nh́n những ngọn nến trong nhà thờ như bao nhiêu ngọn nến khác.  Nhưng hôm nay, ánh sáng, ánh sáng của niềm tin chiếu rọi linh hồn tôi, làm tôi thổn thức, yêu thương Chúa quá đổi.  Tiếng nhạc đệm nhẹ nhàng trong không khí cực kỳ im lặng đă đưa tôi vào sự thinh lặng cuả tâm hồn trong một thế giới quá ư là trật tự và an b́nh chưa từng có.  Vị linh mục bước ra, đi vào nhà tạm với áo choàng trên vai, lần này nh́n vị linh mục khả kính làm sao ấy.  Ngài sẽ kiệu “Chúa của tôi” ra cho tôi.  Các em cũng đang chờ đợi.  Chúa sẽ nh́n thấy đàn con của Ngài đang chờ đón để thờ lạy Ngài.  Hy vọng Ngài sẽ được đền bù, an ủi phần nào cho những lần mà bao nhiêu người khác thờ ơ, xem thường Thánh Thể Ngài.  Chúa đang ra theo bước chân chậm răi, vững vàng, khoan thai của vị linh mục.  Bản Down in Adoration và Tantrum Ergo được cất lên nhẹ nhàng, thánh thót.  Tim tôi nhói mạnh lên, huyết thống chạy loạn cuồng và nước mắt nhỏ thành giọt, tôi chào đón Chúá qua màn lệ sướng vui; hạnh phúc chiếm ngập tâm hồn tôi.

Trên dường về nhà, tôi suy nghĩ măi.  Ngày xưa, khi người ta chào đón nhà vua, họ phải quỳ áp mặt sát đất, v́ ông ta là “thiên tử”.  Mới chỉ là thiên tử thôi mà phải cúi mặt sát đất, c̣n “Ông Trớ?” Chúa? Chúa là vua của vũ trụ, ta có cách nào chào đón Ngài xứng đáng hơn không?  Phải chi không có ai xung quanh, tôi sẽ nằm dài úp mặt sát đất để thờ laỵ Ngài.  V́ sự yếu đuối cuả ḿnh nên tôi không dám biểu lộ ḷng tôn kính mang đầy ư nghiă qua hành động tôn thờ đó, và tôi không dám làm điều này trước mắt mọi người!!! Chúa sẽ không “trảm” tôi như nhà vua kia nếu tôi không cúi đầu.  Nhưng Chúa muốn tôi đón mừng và thờ laỵ Ngài với tất cả tâm t́nh tôi. 

Tôi tạ ơn Ngài đă giúp tôi biết đáp lại phần nào t́nh yêu của Ngài.  Từ hừng đông tôi đă nghe thấy ḷng ḿnh yêu thương Chúa dạt dào.   Khi mắt tôi chưa mở hẳn, khi thần kinh tôi mới bắt đầu làm việc trở lại, tôi nghe thấy ḷng ḿnh yêu thương, tôi nhớ đêm qua tôi đă mang t́nh yêu này đi vào giấc ngủ.  Tôi như cầm tay Chúa đặt để trên tim ḿnh, để Ngài nghe nhịp tim tôi đập, để Ngài biết tôi đang thổn thức yêu Ngài, để Ngài nhận thấy rơ cơi ḷng tôi và tôi đă đi vào giấc ngủ với Ngài cách an b́nh cũng như đă chuẩn bị cho sự “ra đi” của ḿnh.  Sáng dậy tôi laị tiếp tục yêu khi vừa tỉnh giấc.

Linh hồn tôi không ngừng ca ngơị Chúa, tâm trí tôi không ngưng cảm tạ Ngài.  Ngài đă đưa tôi vào đời, cho tôi trở nên con của Ngài và trở thành một Kitô hưũ, sống đời ơn phúc, ban ơn cứu độ cho tôi v.v... Tôi cảm tạ Ngài cho những cuộc vui, những lần buồn, những thử thách, thanh luyện, nhất là được kết hợp trong Ngài.  Chúa là lẽ sống đời tôi, tôi vun xới t́nh yêu này và đặt để nơi cao qúy nhất của tâm hồn bằng sự củng cố trong mối giây liên hệ cá biệt với Ngài, sống đời “cho đi” cố gắng thực thi ư Ngài.  Tôi t́m thấy Ngài khắp nơi, khắp chốn, trong mọi người, mọi việc và ngay trong ḷng tôi, điểm gặp gỡ tuyệt vời mà tôi có thể cảm thức được t́nh yêu vô cùng vô tận của Ngài.

Giờ đây trong thinh lặng và hoang vắng của nhà tạm, chỉ ḿnh con với Chúa; con tự hỏi, “Con có yêu Chúa thật không?”  Giờ chầu Thánh Thể lần trước làm con xúc động v́ tiếng đàn, v́ những lời ca Latin gợi nhớ thời vàng son của bà chị cả con?  V́ h́nh ảnh tươi đẹp của các em? V́ lời giảng nào đó cuả linh mục đă đánh động con? Hay v́ yêu Chúa mà mọi cảm giác trong con trở nên mềm yếu?  Lạy Chúa của con, Cha nhơn từ của con, những thứ yếu ngoại cảnh đó không c̣n trước mắt con giây phút này nữa, nhưng con vẫn nghe tiếng nhạc cuả ḷng ḿnh, tiếng nhạc mà tự nó viết ra, cất lên bao nhiêu lời thương mến, nó mang đủ cả những âm điệu,  ngôn ngữ cuả t́nh yêu, nó như một bản ḥa tấu hùng vi lại có chen vài nốt nhạc buồn.  Chúa ơi! Chúa biết con yêu Chúa; nhưng sao đôi lúc con cảm thấy buồn.  Con biết buồn phiền là trạng thái của tội lỗi, con cần gọt rửa nó ra khỏi linh hồn con.  Con buồn v́ phải chăng con không yêu Chúa đủ?  Trong bản nhạc hùng vĩ để thờ lạy Chúa của riêng con, tự nó chen vào những nốt nhạc, những cung điệu u buồn, phải chăng v́ con không yêu Chúa đủ?  Đúng thế! Một chị bạn có lần nói với con, “Mổi khi yêu Chúa dạt dào th́ nghĩ đến LH, một người cũng yêu Chúa như ḿnh, nhưng sao người này trông như rất buồn.”

Con cần phải vui, con có vui th́ mới đem niềm vui đến cho người khác được.  Lạy Chúa! Chúa đang ngự trong linh hồn con, con chờ đợi và cầu xin sự sửa đổi này.  Xin Chúa ở trong con, dù linh hồn con không xứng đáng là nơi Chúa ngự, nhưng v́ Chúa biết con rất cần Chúa, xin ở lại trong con để giúp con dọn dẹp mảnh vườn linh hồn ḿnh và xin cho con một mảnh vụn t́nh yêu, thánh thiện của Chúa, với con thế là đủ, đủ để thánh hóa con trong đời sống Kitô hữu.  Ngày mai con sẽ đến để xin thêm cho con một mảnh t́nh yêu của Chúa, để con học cách yêu như Chúa yêu, quên như Chúa quên, hầu mang đến niềm vui cho những người quanh con.  “ Lạy Chúa, xin mở miệng con, cho con vang tiếng ngợi khen Ngài.”

 

Anna Đặng Liên Hương, San Diego