|
(tiếp theo)
Tiếng ca lúc trầm,
lúc bổng, nhẹ nhàng thoát ra khỏi căn pḥng bay lên thật cao, thật cao...
Xin cho con biết lắng nghe, lời Ngài dạy con trong đêm tối
Xin cho con biết lắng nghe, lời Ngài dạy con lúc lẻ loi
Xin cho con cất tiếng lên, trả lời vừa khi con nghe Chúa
Xin cho con biết thân thưa, lạy Ngài, Ngài muốn con làm chi...
Mải mê ca hát,
mệt nhoài, nằm lăn ra ghế ngủ hồi nào chẳng hay, một giấc ngủ không
mộng mị.
Tiếng chuông đồng
hồ báo thức vang lên thật lớn, làm tôi giật ḿnh thức giấc. Sự chán
chường của ngày hôm qua, những trang sách của cuốn truyện t́nh “quay
về” bên Ngài hiện ra thật rơ ràng trong tâm tư. Nằm đây, nh́n lên
trần nhà, đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Tiếng chuông đồng hồ reo lên
vẫn c̣n đây, những công việc làm quen thuộc hàng ngày như một cái máy
nay c̣n đó nhưng trong ḷng cảm thấy lâng lâng, một sự lâng lâng, hồi
hộp ḥa với tiếng nhịp đều của con tim, giống như tiếng đồng hồ kêu tí
tách, tí tách, tí tách...
Không muốn suy
nghĩ, đứng dậy bước chân ra ngoài, những làn gió đầu thu thổi nhẹ, đùa
giỡn nhởn nhơ xuyên qua tóc, qua mặt, làm tôi tỉnh táo lạ thường. Vươn
ḿnh lấy tay hứng gió hít thở đều đặn, rồi làm một vài động tác thể
dục. Buổi sáng mùa thu ở Phoenix trời thật đẹp, không nóng cũng không
lạnh, vừa đủ để chiêm ngưỡng những kỳ công của Thiên Chúa tạo dựng. Xa
xa, trên cao một khung trời xanh nhạt với những làn mây trắng xóa cuộn
vào nhau di động chậm chạp, biến hóa thành nhiều h́nh thù khác nhau
rồi tan biến đi thật nhanh. Sau sân nhà, tàng cây cam lớn xanh tươi
đậm đà tỏa mát chiếm cả đường đi quen thuộc, chen chúc bên những trái
cam vàng tươi nặng trĩu như đang muốn ĺa lá xa cành. Tôi thầm nghĩ,
“Thiên Chúa, Ngài phải là một nhà họa sĩ điêu luyện, mới có một lối
pha mầu cho những cảnh vật độc đáo như vậy, đâu vào đó và có thứ tự.”
Tôi tưởng tượng rồi mỉm cười một ḿnh, “Nếu cây cam là mầu vàng, trái
cam là mầu xanh chắc kỳ cục và nực cười lắm chứ.” Thiên Chúa cũng có
thể biến chế thay đổi tâm hồn tôi từ một mầu đen thành một mầu hồng
như vậy, nhưng không, Ngài muốn tôi phải biết được công thức trộn mầu
để pha cho hợp t́nh hợp lư hơn trong mọi hoàn cảnh mà cũng có thể
không phải thành mầu hồng như tôi nghĩ. Ngài cũng có thể giơ tay búng
một cái biến đổi tôi từ một con người dơ bẩn, đen tối để trở thành một
con người sạch sẽ, sáng sủa, nhưng Ngài muốn tôi phải tự rửa, để thấy
và nhận ra được cái giá trị cao quư của một sự trong sạch. Một lần té
đau là một lần đứng vững và trưởng thành hơn, một lần phạm tội là một
lần nhận được ơn tha thứ, cảm thấy hổ thẹn với lương tâm không muốn té
nữa, lại càng không muốn phạm tội. Hiểu được ư Ngài tôi tiếp tục say
sưa lật đi lật lại, lật thật mau những trang sách của một truyện t́nh,
ghiền gẫm. Càng đọc tôi càng bị lôi cuốn bởi một t́nh yêu cao thượng,
vô điều kiện, những oán trách ngày nào bỗng dưng cảm thấy ăn năn.
Những câu hỏi “why me” của ngày xưa nay cảm thấy tan biến mau cùng với
những làn mây trắng. Chắc đọc được tư tưởng của tôi, Ngài đứng đó
nh́n tủm tỉm cười, tôi muốn Ngài hiện ra bên cạnh, muốn sờ được những
dấu đóng đinh trên tay Ngài, muốn ngồi được bên hữu Ngài, như t́m được
đáp số của một bài toán khó, tôi lật vội lật vàng những trang sách
cuối cùng. Bồng bột, háo thắng, tôi muốn biết được phần kết thúc của
câu chuyện t́nh đam mê, huyền bí càng sớm càng tốt. Không muốn chờ đợi
nữa, tôi muốn có một sự hạnh phúc, một sự yêu thương, một sự hoàn hảo.
Tôi muốn, tôi muốn, và tôi muốn ...
Ring! Ring! Ring!
Ring! Tiếng điện thoại vang lên làm cho tôi mở mắt ra trở về với hiện
tại. Tâm tư như c̣n đang vấn vương chưa muốn đứng dậy đi vào trong
nhà. “I�m unable come to the phone right now, please leave the
message...” tiếng answer machine vừa dứt, tôi nhận ra được tiếng của
đứa con gái bên đầu dây bên kia nói thật nhỏ nhẹ như c̣n đang ngái ngủ
“ Daddy. It's me
... where are you? Would you come to pick us up?”
Tôi chạy vội vào
trong nhà với tay cầm lấy điện thoại rồi nói:
“ Hello con, bố
đây!”
“ Hi dad, where
were you yesterday? sao bố không gọi tụi con, are you OK ? We don�t
have no school today. I called you so many times...” ngừng một chút
như lấy hơi, rồi nó tiếp tục nói:
“Our teachers có
meeting, would you stop by?”
“ Yes! Let me get
ready; I will be at your house as soon as I can.” Tôi trả lời rồi hang
up điện thoại. Trong ḷng cảm thấy một niềm vui, một niềm vui không
tên tôi thầm cám ơn cái đồng hồ báo thức đă nhắc nhở và cho tôi một
buổi sáng đầy ư nghiă của mùa thu. Cám ơn một ngày với những việc làm
quen thuộc đă giúp tôi có được một cuộc sống thật của kiếp người. Cám
ơn Chúa đă cho tôi nhận ra được cuộc đời này vẫn c̣n thấy dễ thương.
Phải chăng ḷng ḿnh cảm thấy một ngày như mọi ngày, và không biết quư,
biết mến những ǵ đang có trong tầm tay.
Vừa đến nơi tôi
đă thấy hai đứa con đứng ở cửa chờ sẵn. Chúng nó lớn mau quá, mau như
thổi. Mới ngày nào c̣n chập chững tập đi, nay đă khôn lớn. Thấy tôi
thằng con trai chạy lại trách móc:
“Con có để
message cho bố ngày hôm qua, sao bố không gọi?”
Không trả lời câu
hỏi của nó, tôi thao thao bất tuyệt vừa cười vừa kể cho hai con nghe
câu chuyện t́nh mê ly “quay về” bên Chúa mà tôi đă đọc suốt hai ngày
qua. Chúng nó nh́n tôi với những ánh mắt hồn nhiên, thơ ngây, không
hiểu tôi muốn nói ǵ, chỉ một điều chúng nó nhận ra được là bố nó đang
vui mừng. Tôi liền quay sang nói với đứa con gái lớn:
“Mai mốt, có dịp
Daddy sẽ kể cho hai con nghe phần kết thúc của câu chuyện t́nh yêu
thương, hy vọng hai con sẽ hiểu hơn đây là những ǵ mà bố đă và đang
đi qua. Tuyệt vời và mầu nhiệm” không để ư lời tôi nói, nó hỏi đứa em
trai:
“Are you hungry?”
không chờ thằng con trai trả lời tôi nói:
“Thôi chúng ta đi
ăn sáng” rồi cả ba cha con cùng nắm tay nhau tung tăng, hớn hở bước ra
xe, một sự hớn hở vắng trong tôi không biết từ bao giờ.
( c̣n tiếp )
Phoenix & một
buổi sáng thu
Nguyễn C&P
|
|