|
Khi tôi đến, cây
phong nơi góc sân sau nhà chị LH lá đã vàng hết rồi. Buổi sáng tôi
dậy, qua khe bức màn sáo nơi cửa sổ là tôi thấy trọn vẹn cây phong lá
vàng, (thật ra thì cũng chỉ có mình nó nơi khoảng sân sau đó). Buổi
sáng tôi đi, buổi tối tôi về. Mỗi ngày lá một ít đi. Cho đến hôm tôi
rời, buổi sáng thứ hai, lá dưới đất đã nhiều hơn trên cành. Gốc cây
già đã khoe những cành khẳng khiu, cam chịu trong gió sớm. Nắng vàng,
màu nắng không rạng sáng nhưng ấm áp, nhảy múa trên những mái nhà còn
ướt sương đêm. Những chiếc lá phong vàng sót lại, đong đưa mình, rì
rào như tỉ tê, tâm sự, bao giờ cho đến lượt được làm muối đất ướp mặn
cho đời. Tôi chạnh lòng nhớ chiếc lá cuối cùng. Chiếc lá cuối cùng
được vẽ ra bên ngoài khung cửa hẹp để đem hy vọng đến nơi đã tuyệt
vọng. Ở
đây, lá trên cành tuy ít hơn thảm lá dưới chân nhưng vẫn còn rất nhiều,
là còn rất nhiều hy vọng ... Ai ơi! đừng tuyệt vọng.
Buổi tối khi
về, hôm nào trời cũng khuya lắc khuya lơ. Ánh trăng thượng tuần mờ ảo
sau làn sương thu, bóng cây sừng sững, vươn những cánh tay cao vào
trời đêm thăm thẳm có những đốm sao li ti, những linh hồn các thiên
thần. Và chỉ còn tiếng ve, đám lá rì rào những lời tình tự bài ca
muôn trùng của đất trời.
Sau một ngày
vui cười và suy niệm, tôi mang hết tâm tư đó vào lòng. Mang những
thao thức, băn khoăn, những mơ ước ngọt ngào sống động vào giấc ngủ.
Tôi thấy tôi run rẩy vàsợ hãi, tôi chùn chân, phân vân khi phải bước
ra khỏi cái bình an “đóng khung” của mình. Tôi thức giấc, nghe nhịp
tim mình đập những nhịp hụt hẫng, lúc rời rạc, lúc quặn đau, lúc bình
an êm đềm như áng mây một chiều thu hiền hoà nào rất xa xưa. Tôi chưa
một lần sẵn sàng cho những tâm tình của ngày hôm nay.
...
Buổi chiều
trong nhà nguyện
Hàng ghế trống
chạy dài
Chúa buồn trên
thánh giá
Lòng ơi! giọt
thiết tha.
Ngôi nhà
nguyện thật nhỏ
Ngọn nến trắng
lung linh
Chuyên chở
niềm hắt hiu
Chuyên chở
buồn cô liêu
Vào đời Người
bất tận.
Buổi chiều
trong nhà nguyện
Vang vang lời
kinh cầu
Chúa không
trên thánh giá
Lòng ơi! giọt
xót xa.
...
Bây giờ thì
tôi đã xa rời nơi đó, mang theo nhiều hạnh phúc ... buồn. Vùng trời
Đông Bắc mùa thu sắp đi qua, mây nhẹ và rất cao. Những chiếc lá màu
tàn úa như cũng vươn lên một sức sống mãnh liệt còn lại. Tôi nhủ
lòng, tháng mười một, nhớ các linh hồn, sắp vào cuối năm. Mong gió
tháng mười hai mau về cho ấm tuổi, tôi nghe yêu thương trong lòng trào
dâng. Tôi đã được yêu thương rất nhiều.
Cô bạn của hơn
phần tư thế kỷ trước đón tôi về nơi trồng cây tình yêu và vun xới
những bông hoa hạnh phúc, “Lãnh Địa Đức Bà”, Maryland. Giúp nhau ôn
những khuôn mặt tươi mát, nghịch ngợm của ngày xưa, áo trắng tan
trường quấn bước đôi chân đã làm lòng ai ngơ ngẩn. Bây giờ, ôi sao
đau thương, ôi sao tan nát. Nghe lòng mắt mình cay, tôi cúi đầu nắm
chặt bàn tay, cắn chặt đôi môi, cảm những móng tay bấu đau nơi lòng
tay, răng cắn bờ môi nhức nhối.
Lạy Chúa, này mắt, này môi và trái tim hồng, con đây, xin Chúa hãy sử
dụng ...
Đêm đã khuya,
màu trăng
úa treo lửng lơ ngoài khung cửa,
cái màu,
ơi! sao quá
lẻ loi.
hnh
Maryland
11/03/03
|
|