ĐH 2003.04 | Họp Mặt Ban Phục Vụ 2003

 

Trang chính Bao DH 2003 2003-04
.

Bập Bẹ Gọi Cha Ơi, Tiếng Gọi Đầu Đời

Dom MMsj

 
 

Cánh đồng LQ được mùa, số bà con trở lại khá đông, nhưng để tuyển người biết chữ làm Giáo Lư Viên th́ khó quá, tôi đành phải mời că những người không biết chữ, và một khóa cầu nguyện vừa diễn ra dành riêng cho những người này.

Ngày đầu tiên của khóa cầu nguyện và giáo lư đầy ắp tiếng cười, chỉ khổ cho ông thầy dậy giáo lư và tập hát, vi bà con nghe mà đôi mắt cứ ngẩn ngơ, c̣n hát đó rồi quên đó. Đúng là không dễ ǵ mở được cánh cửa để bước vào những ngôi nhà bất thường này. Cả thầy lẫn tṛ đều phải kiên nhẫn, ít là thầy, ngay giờ đầu đă cảm thầy ḷng ḿnh phải mềm ra v́ học tṛ chậm hiểu.

Thế nhưng khi được dẫn vào cầu nguyện, bà con có vẻ bước theo dễ dàng hơn. Mở Tin Mừng ra, thầy đọc trước, chậm rải từng ba bốn chữ một, tṛ đọc theo, đọc trong đức tin và để lănh nhận Lời ban Thánh Thần, đọc một hai câu thôi, nhớ nằm ḷng rồi đi cầu nguyện, đơn giản có thế, và ánh sáng thần linh bao trùm mọi người. Đúng là mù chữ chứ đâu có mù Chúa.

Trong nhóm có một chị c̣n rất trẻ, mới 24 tuổi, đă có chồng, chưa có con, bị chồng bỏ đi lấy vợ khác. Thế nhưng khuôn mặt chị ta lúc nào cũng vẫn nét đơn sơ trong sáng. Những ngày sống bên chồng, đó là những tháng ngày sầu khổ và bất hạnh, mang thai con được 4 tháng, bị té và xầy thai, rồi c̣n bị nhà chồng đánh lừa cho uống thuốc độc, may mà không chết. Chồng bỏ, về ở với chị gái, anh chị cũng nghèo, chỉ dựng cho em được túp lều nho nhỏ cạnh nhà, để em có chỗ riêng tư, sống riêng nhưng ăn chung, em đi làm mướn được đồng nào về đưa chị, cuọc sống cứ thế trôi theo ngày tháng, có thắc mắc cũng bằng thừa. Thế nhưng từ sau ngày 29 tháng 4, khu nhà 2 chị em ở có cái ǵ khác lạ, như một cuộc đổi đời v́ một khuôn mặt mới xuất hiện: Đức Giêsu Kitô, đấng Hội Thánh đang loan báo và giải bày.

Chúa có mặt trong ngôi nhà này như thế nào, chị không biết diễn tả ra sao, chỉ thấy ḷng ḿnh tràn ngập niềm vui. Nắng mưa đă quen dăi dầu, tương lai không cần nghĩ tới, v́ chị đă có Chúa là tất cả. Đấng chị không thấy, nhưng chị thấy hạnh phúc, vui trong ḷng, niềm vui có lúc hiện rơ lên khuôn mặt, có lúc b́nh lặng tưởng như không ǵ có thể gây xáo trộn.

Đó là một cô gái yếu ớt, nhưng vững tin, đi trên hành tŕnh cuộc đời không một điểm tựa, càng hay, như một cánh chim trời dễ dàng bay bổng.

Một chàng trai, sinh ra ở PL, cha mẹ mất năm lên 7 tuổi, và thế là anh ta lớn lên từ nhà nọ tới nhà kia, mỗi nơi một thời gian, ban đầu ở với một gia đ́nh ngay Long Điền, tiếp đó là ĐX, rồi PG, cuối cùng dừng chân ở LQ và cưới vợ ở đây, đến nay anh ta đă có 3 đứa con, ngày ngày đi làm mướn kiếm gạo nuôi cả nhà. Anh ở với gia đ́nh bên vợ, nên chỉ có chút đất làm nhà chứ không có vườn. Tháng 11/2002, anh theo chân bà con đến nhà thờ và xin vào đạo, và anh khao khát học biết Chúa, muốn làm Giáo Lư Viên, ngặt nỗi không biết chữ, học câu nọ mất câu kia. Anh sẽ làm được ǵ với trí khôn chậm chạp như thế?

Cuộc sống với những ngày làm thuê làm mướn, chiều về bên vợ con, ngày nào nhiều việc th́ vợ chồng cùng đi làm, đều đặn và bấp bênh quá. Thế nhưng từ ngày t́m về với Chúa, khung cảnh tăm tối của gia đ́nh đă bừng sáng, căn nhà nhỏ bé của anh chị trở thành cung thánh, để bà con họp nhau cầu nguyện hàng tuần.

Sóc của anh mới có 6 gia đ́nh trở lại, anh sẽ tiếp tục lên đường, như anh đă từng đi, thật đơn sơ, đi bằng chính cuộc sống hằng ngày. Cứ nh́n vào gia đ́nh anh th́ rơ, một con người trôi giạt đến đây, tá túc gia đ́nh bên vợ, và anh đă đem không chỉ vợ con, mà cả mẹ vợ, và các anh chị bên vợ về với Chúa. Anh không biết nói về Chúa, nhưng biết sống với Chúa, anh mù chữ, nhưng mắt tâm hồn anh mở lớn. Lời loan báo của anh là một ngôi nhà bé nhỏ rộng mở đón mọi người.

Khi Lời Chúa lan rộng, khi có nhiều người tin theo, th́ ngôi nhà anh nối liền nhà bên cạnh, cung thánh nối liền cung thánh, nhà nhà ḍn dă lời kinh. Hôm nay, thêm mộ tuần lễ, thêm 5 gia đ́nh mới xin theo đạo. 

Một cảnh thực như mơ. Tại tôi thấy có một cái ǵ rất mới mẻ đang diễn ra trong ḷng chàng trai này, anh muốn làm nhân chứng.

Một linh mục nói với tôi rằng không biết chữ th́ làm sao dạy giáo lư, nh́n vào anh tôi đọc được câu trả lời, vâng, anh đă bắt đầu rồi khi đứng ra qui tụ cộng đoàn, mở rộng ngôi nhà đón bà con đến cầu nguyện, tiếp theo anh sẽ đứng ra chủ sự giờ kinh, anh đang thi hành bổn phận người Giáo Lư Viên đấy thôi.

Trên đây là 2 khuôn mặt giữa 10 khuôn mặt vừa gặp được bàn tay của Hội Thánh là mẹ và là thầy và đang được dẫn vào cầu nguyện. 

10 khuôn mặt, 10 cảnh đời, 5 anh, 5 chị. Có 5 chị thôi th́ chỉ một người c̣n chồng, 2 chị chồng chết, 1 chị chồng bỏ, và 1 chị bỏ chồng. Thế nhưng tất cả đều vui tươi, hồn nhiên, tất cả 10 người này chỉ biết đọc chút ít thôi, có người không biết chữ nữa, và đă được dẫn vào cầu nguyện như thế nào?

Đơn giản lắm, v́ đâu phải biết nhiều, mà là cảm nếm trong ḷng.

Thực ra, tôi cũng không phải ông thầy có dáng đạo mạo như bao người thầy khác lên lớp với đầy đủ phương pháp

Không biết chữ th́ dùng một hoặc hai câu lời Chúa dẫn vào cầu nguyện, mà nếu có cần phải diễn giải cả một đoạn dài th́ cuối cùng cũng tập trung vào một hai câu thôi, nghĩa là không đ̣i phải nhớ nhiều, nhắc đi nhắc lại một câu là đủ, và cứ thế, trong chốn lặng lẽ của tâm hồn, các anh chị đă gặp được Chúa, gặp được bàn tay của Chúa ngang qua bàn tay của Hội Thánh, và ngược lại, để cuối cùng ai cũng cảm thấy hạnh phúc và b́nh an trong Chúa và giữa cuộc đời.

Một người mẹ vừa đặt chân đến đây đă nhớ con ở nhà, lần đầu tiên mẹ xa con, chị h́nh dung thấy con ḿnh đang khóc gọi mẹ, tôi chỉ khuyên chị hăy đem đặt con ḿnh trong tay Chúa, để Chúa dỗ dành, và thế là người mẹ an tâm, vui vẻ.

Đối với những con người vừa xin trở lại được hai ba tháng nay thôi, những khuôn mặt mới mẻ đang làm quen với Hội Thánh, th́ cung cách của người tiếp nhận rất quan trọng, giống như người mẹ bồng ẵm những đứa con mới sinh đầy sức sống nhưng lại nhỏ bé, yếu ớt, người tiếp nhận cần một tấm ḷng dịu dàng, một đôi tay ân cần, và thật may mắn, v́ ngôi nhà nhỏ bé của tôi có thể tạo được khung cảnh ấm cúng. Ở với họ, tôi vui lắm, và họ cũng vui nữa: ăn uống, nói cười, ca hát, múa, rồi lại lặng lẽ đi vào cầu nguyện. Ai biết chuyện ǵ diễn ra giữa Thiên Chúa với con người trong những khoảng không lặng lẽ này, đấng Thiên Chúa hiện diện không ai thấy, nhưng cứ nh́n những khuôn mặt thanh thản, vui tươi, mở rộng ḷng đón nhận Lời Thiên Chúa là biết họ đă gặp Chúa rồi.

Ngày mai sẽ ra sao, dễ hiểu thôi, giống như cụ già Simêon khi bồng ẵm Hài Nhi trên tay, tất cả có thể cất lên cùng một lời kinh: xin để cho các tôi tớ Ngài được an b́nh ... bước vào cuộc sống dù bấp bênh, bấp bênh v́ càng ngày càng ít người thuê mướn, v́ thiếu ăn và bệnh tật, nhưng an b́nh v́ Chúa hiện diện, cùng với ṿng tay mẹ Hội Thánh.

Xét cho cùng, ở đời ai chẳng bấp bênh, v́ vậy mà cuộc sống lắm nỗi lo. Thế nhưng 10 con người này đă t́m được điểm tựa vững bền khi nhận được ánh sáng Tin Mừng, gặp được mẹ Hội Thánh.

Ngày thứ nhất rồi thứ hai, những người mẹ trẻ lần đầu tiên xa con cái, nhớ con lắm, nhung nhớ lẫn âu lo. Nhưng rồi biết rằng ở nhà đă có các anh chị em trong Hội Thánh lo lắng săn sóc con cái thay ḿnh, các chị bớt lo và bắt đầu an tâm. Ngay tại ngôi nhà nhỏ bé này cũng vậy, b́nh thường chỉ có bố và con, mấy bố con dắt d́u nhau cầu nguyện, rồi nấu ăn, nhưng khi có bệnh cần cấp cứu hoặc có những việc khẩn thiết cần phụ giúp th́ không thiếu người. Mẹ Hội Thánh với đôi tay hiền dịu đă làm lộ ra khuôn mặt của Con Thiên Chúa là đấng hiền lành và khiêm tốn, êm ái và nhẹ nhàng, làm thành một vùng sáng lan tỏa, không ồn ào náo động, nhưng thấm vào thịt xương từng người, cho đến tận ḷng người, để đến lượt các anh chị, cũng sẽ diễn tả được đôi tay hiền dịu chan chứa t́nh yêu này.

Dĩ nhiên, các cộng đoàn vừa được sinh ra trong hồng ân cứu độ rất cần mẹ hiền. Hội Thánh với ṿng tay nhỏ bé, làm sao có thể săn sóc hết con cái ḿnh, nhất là các đoàn con non trẻ lại tản mác xa xôi, và đây là nỗi đau và lo âu triền miên của Mẹ Hội Thánh.

Chẳng hạn như con cái vùng Đ.Ơ xa xôi đang trong cảnh ngổn ngang trăm bề, có những Giáo Lư Viên bỏ bê bổn phận, say sưa tối ngày, thanh niên th́ bị các quán Karaokê và rượu lôi cuốn. Một số gia đ́nh có người nghiền rượu bị siết nợ mất gần hết đất ở, mê uống đến độ bán cả lúa non với điều non, trong đó vùng Đak tang thương nhất. Một chàng trai được sai đến đây từ 2 tháng nay ngồi kể như muốn khóc, sáng chúa nhật nào anh cũng phải dậy sớm, vượt qua một quăng đường trơn trượt để có mặt từ 6 giờ., đến nơi, anh đi réo gọi từng nhà, bà  con  thức dậy c̣n lục đục nấu cơm, rồi ăn cơm, măi tới 8 giờ cũng chỉ được mấy ông bà già và dăm bảy em bé, anh giáo lư viên của sóc th́ chiều thứ bảy nào cũng say, giờ này chẳng muốn ḍm ngó nhà nguyện, phải hối thúc lắm anh mới có mặt như một kẻ vô hồn. Mệt mỏi và chán nản, nhưng anh chưa bỏ cuộc.

 

Lên đường.

Tôi trở lại cánh dồng Đ.Ơ này mới được chừng 4 tháng, và cũng không chính thức nữa. Mục đích là gây dựng một nhóm các anh em tại địa phương để lo cầy sới cánh đồng, và 3 người anh em đă t́nh nguyện dấn bước cùng với 9 anh em Giáo Lư Viên sắc tộc, làm thành nhóm mười hai. Tối nay, sau 3 ngày cầu nguyện, tất cả cùng nhau quây quần chia sẻ hy vọng lẫn lo âu.

Có anh em cho rằng trồng mới th́ dễ, chứ vườn cây một khi mất sức khó gây dựng lại lắm. Thú thực tôi đă muốn rời cánh đồng này rồi, nhưng con cái khóc quá, đi chưa đành. Người được sai đi cứ miên man như vậy đó, và tôi bắt đầu cầy xới nhóm 12, những người con ngày đầu đến đây bơ phờ mệt mỏi thấy mà thương, có người nói thẳng là chẳng muốn đi khi nghe gọi, có anh trước đó mấy lần xin bỏ cuộc v́ thấy ḿnh bất lực, thế nhưng tối nay, mới chỉ có 3 ngày cầu nguyện, đặt ḿnh trong quyền năng của Lời, tất cả đă hồi sinh, mạnh dạn lạ thường, mặt mũi anh nào anh nấy phấn khởi vui tươi, dù biết rằng cánh đồng trước mắt đ̣i rất nhiều công sức.

Lên đường, lời cầu chia tay của chúng tôi chính là lời kinh Ngôi Con đă cất lên từ thập giá: “Lạy Cha, con xin phó linh hồn con trong tay Cha” (Lc). Nghĩa là có đi tới đâu chăng nữa th́ cũng không ngoài ṿng tay Cha. Chia tay nhau không quên hẹn gặp lại ngôi nhà bé nhỏ này vào ngày 16 tháng 11, cũng 3 ngày, để được bồi dưỡng. và để chia sẻ cho nhau niềm vui và hy vọng

Lớp người này đi, người khác tới,  và thế là từ ngôi nhà nhỏ bé này  không ngừng vang lời kinh tạ ơn và chúc tụng, v́  “ḷng thương xót Chúa trải qua từ đời nọ đến đời kia, hằng bao bọc những ai kính sợ Người.”

Dom MMsj

Khánh nhật truyền giáo 19/10/2003