Là người trẻ Công
giáo, tôi chẳng thích mùa chay. Hết ăn chay kiêng thịt mỗi thứ sáu
lại đọc kinh gia đ́nh cả tiếng đồng hồ.
Mẹ tôi cứ than
phiền về mùi thuốc lá nồng nặc cả nhà v́ tật ghiền thuốc lá của tôi.
Hơn nữa, tôi c̣n bị mắng mỗi cuối tuần khi bà giặt đồ cho cả nhà. Cuối
tuần, tôi hay ra quán cà phê để hút thuốc cho đỡ ghiền. Đàn ông con
trai mà không biết hút thuốc th́ c̣n ǵ là đàn ông nữa.
Một hôm mẹ tôi
bỏ nhà ra đi v́ không chịu nổi mùi thuốc lá, nói rằng nếu tôi chịu bỏ
thuốc th́ bà mới trở về. Thế là tôi đành phải hứa bỏ thuốc lá để cơm
lành canh ngọt.
Mới bỏ thuốc
vài ngày, đầu óc tôi quay như chong chóng, người th́ xanh xao như tàu
lá chuối. Mỗi lần nh́n bạn bè hút thuốc th́ nước miếng tôi chảy ṛng
ṛng; tôi cứ ngồi gần chúng để hít khói thuốc cho đỡ ghiền. Không hút
thuốc nên tôi không sao chợp mắt mấy đêm liền. Nhiều hôm không ngủ
được, tôi giở sách Thánh ra đọc cho dễ buồn ngủ.
Mới đọc vài
trang, tôi đă nhận ra ngay ḿnh giống mấy nhân vật trong Thánh Kinh.
Vừa đọc vừa ước chi ḿnh cũng ở trong sa mạc như Chúa Giê Su th́ bỏ
thuốc lá dễ biết mấy. Ở đó không có quán cà phê, không nhạc, không
tivi, và cũng không có tiệm bán thuốc lá.
Càng đọc sách
Thánh, tôi càng thấy tôi sao giống Phêrô, không giữ được lời hứa của
ḿnh. Nếu đám đông hút thuốc th́ tôi cũng hút theo. Đám đông bạn bè
làm ǵ th́ tôi cũng bắt chước cho hợp thời. Trong người tôi cũng có
điểm giống Gioan, luôn luôn viện cớ cho việc cai thuốc không thành của
ḿnh. Hút vài điếu cho đỡ ghiền, chứ bỏ hút liền một lúc đâu chịu được...
Qua nhiều tuần
cai thuốc, tôi cũng quen dần với cuộc sống không có thuốc lá. Dù nhiều
đêm mất ngủ nhưng tôi cũng quen đi. Vừa mở sách Thánh ra đọc vài trang,
tôi lịm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Bỗng tiếng chuông đồng hồ báo
thức reo inh ỏi khiến tôi chợt thức dậy với tinh thần mới của Chúa
Nhật Phục Sinh và bỏ lại sau lưng những buồn rầu của Thứ Sáu Chúa chịu
chết.
|