|
Sở dĩ tôi không
dùng từ “thất nghiệp” trong đề tài, v́ tôi bị mất việc (laid off) cả
thảy 3 lần, nhưng thất nghiệp (không có việc, ngôi chơi xơi nước) th́
mới chỉ có lần này mà thôi.
Lần đầu tiên
tôi mất việc năm 1986, là do hăng di chuyển đi xa mà nhiều người không
muốn đi theo, trong đó có tôi. Nhưng tôi may mắn có việc ngay. Việc
mới của tôi ở ngay hăng bên cạnh, hàng ngày tôi vẫn đến cùng một khu
thương măi, đậu xe ở cùng một khoảng sân, và công việc vẫn tương tự.
Đúng là không có ǵ để nói, nhưng tôi vẫn học được một điều khá thú vị.
Số là tôi bước
vào ngành Information Systems vào năm 1980 là lúc ngành này đang đi
lên. Tôi đă đổi hăng nhiều lần chỉ v́ có những cơ hội tiến xa hơn
trong nghề nghiệp, chứ thật sự là tôi vẫn đang có giá ở hăng cũ.
Nhưng lần này bất ngờ được tin hăng sẽ di chuyển và coi như ḿnh bị
mất việc, tôi rất bàng hoàng v́ không kịp trở tay. Tôi phải đi kiếm
việc gấp gáp như đă nói ở trên, và nhận ra rằng bị mất việc lại là một
điều rất thuận tiện cho ḿnh khi đi t́m việc khác. Trong những lần
xin việc trước, khi người ta hỏi tại sao tôi muốn đổi hăng, th́ rất
khó cho tôi trả lời. Nếu nói hăng đó dở th́ ḿnh có vẻ vô ơn và
không trung thành, nhưng không lẽ nói ḿnh không thích hay không hợp
với công việc? Đằng nào cũng lỗ, v́ câu trả lời nào cũng làm cho hăng
khác nghe xong dám ...sợ quá đâu muốn mướn ḿnh. Nhưng trong trường
hợp thất nghiệp th́ câu trả lời nghe rất là hợp t́nh hợp lư và xuôi
tai, rằng th́ là “Hăng đó ngon lắm, tôi thích công việc của tôi lắm,
nhưng rất tiếc hăng phải di chuyển (hoặc làm ăn lỗ lă, cắt giảm nhân
viên, v.v...) nên tôi mới phải đi kiếm việc khác như thế này.” Hăng
nào nghe xong cũng dễ thấy thông cảm và không chừng c̣n tự nhủ rằng
“Biết đâu đây chẳng là một ...con gà ṇi. Hơn nữa ‘nó’ đang cần
việc th́ ḿnh đâu cần trả cao để mua chuộc ‘nó’ từ hăng cũ.”
Quả thế, vào
hăng mới này tôi không được vui cho lắm v́ lương không hơn hăng cũ, và
thật t́nh cũng không thích mấy. Thế là tôi lại đi qua các hăng trung
gian giới thiệu việc làm. Khi đi phỏng vấn. tôi giải thích rằng: “Hồi
đó tôi bị mất việc, nên gặp công việc này tuy chưa đúng với khả năng
của tôi, nhưng tôi phải nhận tạm để mà sinh sống, và bây giờ tôi biết
ḿnh nên t́m kiếm một cơ hội thích đáng hơn.”
Sau này hễ
thấy ai đang lo sợ bị mất việc, th́ tôi thường chia sẻ kinh nghiệm
trên để giúp họ an tâm. Một anh bạn mất ăn mất ngủ khi nghe hăng có
thể sa thải nhân viên, sau khi nghe tôi kể lại kinh nghiệm của ḿnh,
th́ anh đă an tâm và sau đó cũng đổi hăng mấy lần. Tuy nhiên, chỉ khi
bị laid off mới dễ ăn nói như vậy thôi, chứ nếu bị đuổi sở (fired) th́
bài học này chắc không giúp được ǵ hết.
Sau đó tôi
tiếp tục đổi hăng nhiều lần và không có ǵ khó khăn cả. Đùng một cái
tôi bị mất việc lần thứ hai vào cuối năm 2000, đây là hăng chỉ mướn và
gởi chúng tôi làm consultant tại nhiều hăng khác. Lần này tôi b́nh
tĩnh hơn để đón nhận tin chẳng lành khi hăng bất ngờ quyết định cắt
giảm nhân viên, và tôi có việc ngay tại nơi ḿnh đang làm
consultant.
Khoảng một năm
rưỡi sau, tôi mất việc lần thứ ba, khi kinh tế nước Mỹ vẫn c̣n đang
trong t́nh trạng kiệt quệ. Và bây giờ đă 3 tháng trôi qua, tôi vẫn
c̣n đang ăn tiền thất nghiệp. Lần này, tôi học được thế nào là sống
từng giây phút trong hiện tại, như tôi đă được biết qua nhiều sách
nói về Thiền. Và qua kinh nghiệm này, tôi thấy rằng sống như thế có
thể coi là sống phó thác theo tinh thần của người Kitô hữu.
Trước đó một
thời gian, linh tính báo cho tôi biết có thể mất việc, nhưng hăng vẫn
tiếp tục mua thêm nhiều hăng nhỏ để bành trướng, và không thấy có dấu
hiệu sẽ cắt giảm nhân viên. Việc của tôi lại khá nhàn, tôi sợ có thể
ḿnh sẽ bị sa thải v́ hăng không cần nữa. Nhằm lúc kinh tế đang đi
xuống, người ta thất nghiệp nhiều quá nên tôi không dám đổi hăng vào
lúc này. Tôi cố gắng làm chu toàn mọi việc để hăng không thể bắt bẻ
tôi được điều ǵ. Mỗi lần bị xếp gọi vô văn pḥng, tôi không biết
chuyện ǵ sẽ xảy ra, nên vừa đi vừa cầu nguyện. Xin Chúa bảo vệ con
khỏi mọi sự dữ, nhất là nếu người ta cố t́nh làm khó dễ con. Xin Thánh
Thần mở miệng con để con nói những điều khôn ngoan. Nhưng đa số
những lần như thế chỉ là công việc mới cần bàn thảo, hoặc những câu
hỏi mà chỉ có tôi mới biết rơ câu trả lời.
Cho đến một
hôm, cũng là lần cuối cùng tôi được xếp lớn hơn gọi vào văn pḥng.
Biết có chuyện chẳng lành nên tôi cầu nguyện như mọi lần. Và khi nghe
hăng quyết định cắt giảm một số nhân viên (v́ thặng dư sau khi dồn
chung nhiều hăng mới mua), tôi cũng bàng hoàng nhưng không hề một chút
lo lắng, v́ tôi tin Chúa sẽ lo liệu cho gia đ́nh ḿnh. Tôi vui vẻ cám
ơn xếp đă cho tôi đóng góp vào công việc của hăng trong hơn một năm
qua, và nói rất tiếc tôi phải ra đi. Khi tôi thu dọn đồ đạc để dời
hăng, những người khác được lần lượt gọi vào, và tôi nghe có tiếng
khóc thút thít đâu đó. Riêng tôi mang tâm trạng hoàn toàn trống rỗng.
Rồi trong những ngày sau đó đă có nhiều biến chuyển trong nội tâm để
đưa tôi đến chỗ hoàn toàn phó thác nơi Thiên Chúa.
Những biến
chuyển trong nội tâm của tôi bắt đầu bằng một lô câu hỏi. Trong khi
kinh tế nước Mỹ vẫn c̣n kiệt quệ, con số người thất nghiệp càng ngày
càng tăng, chắc chắn lần này tôi sẽ không có việc khác ngay như những
lần trước, mà tôi lại là nguồn lợi tức duy nhất của gia đ́nh. Tôi có
sẽ t́m được việc khác? Tôi sẽ thất nghiệp trong bao lâu? Lỡ hết tiền
thất nghiệp và hết cả số tiền dành dụm nhỏ nhoi rồi mà vẫn chưa có
việc th́ tôi sẽ phải làm ǵ? Liệu tôi có phải đổi sang một nghề khác
khi nghề của ḿnh đă hết thời v́ “mật ít ruồi nhiều”? Với hơn 20 năm
trong nghề và tuổi tôi đă gần 50, liệu tôi có bị coi là lỗi thời và
không thể cạnh tranh với người trẻ? Bao nhiêu là câu hỏi mà không có
câu trả lời. Tôi bắt đầu sống trong tâm trạng không biết ngày mai sẽ
ra sao. Sáu tháng, ba tháng, hay một tháng nữa, đă có hăng nào gọi
tôi đi phỏng vấn chưa? Tâm trạng của tôi sẽ biến đổi từng ngày, từng
tuần ra sao? Nhiều người cho tôi biết họ thất nghiệp cho tới nay đă
cả năm trời, đến độ trở thành trầm cảm (depressed) và không c̣n tự tin
vào khả năng nghề nghiệp của ḿnh. Liệu tôi có sẽ rơi vào t́nh trạng
thê thảm như vậy? Ôi chao, chuyện ǵ cũng có thể xảy ra mà tôi không
tài nào dự đoán trước được.
Nhưng tôi tin
Chúa biết trước sự ǵ sẽ xảy ra cho tôi. Mọi sự bây giờ nằm trong tay
Ngài và ở ngoài khả năng dự đoán của tôi. A, thế ra trước đây tôi
sống trong một sự an tâm, nhưng là một sự an tâm giả tạo. Có lẽ v́
cuộc sống đều đặn sáng đi chiều về, mỗi tháng 2 lần lănh lương với số
tiền gần như không xê dịch, vừa xong công việc này th́ được giao cho
công việc khác ngay... Tới độ tôi tưởng chừng như cuộc sống của ḿnh
cứ tiếp tục như thế, tưởng chừng như nhiều năm sau tôi vẫn có việc một
cách b́nh thường, tháng sau tôi vẫn lănh lương không thiếu một đồng,
gia đ́nh tôi vẫn có mọi sự cần thiết và đời sống vẫn êm đềm trôi từ
ngày này sang ngày khác. Điều này rất tương phản với đời sống của
những người nghèo khổ nơi các nước chậm tiến. Họ chỉ biết sống từng
ngày một; hôm nay có người thuê mướn để kiếm được đồng lương đem về
nuôi gia đ́nh, ngày mai có thể chờ dài cổ chẳng ai thuê và cả nhà sẽ
đói meo. Nhưng ngày nào họ cũng vẫn ra đi với hy vọng kiếm được đủ
tiền cho bữa ăn tối của gia đ́nh.
Tuy ở một nước
văn minh th́ đời sống được đầy đủ hơn, nhưng không có ǵ bảo đảm rằng
sự đầy đủ đó sẽ tồn tại cả đời người. Nếu những người nghèo khổ “kiếm
sống được ngày nào vui mừng ngày đó” th́ tôi cũng cần “sống ngày nào
cảm tạ Chúa cho ngày đó”. Mà thật thế, bất cứ chuyện ǵ cũng có thể
xảy ra vào ngày mai, bất cứ sự ǵ cũng có thể xảy ra trong những giờ
phút kế tiếp truớc mặt mà tôi không thể biết trước. Ngay cả mạng sống
của tôi và của các con tôi cũng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào v́ một
tai nạn bất ngờ nào đó. Giới hạn của con người nằm ở ngay ngày hôm nay
và ngay trong lúc này, vậy mà tôi sống bao lâu nay như không hề có cái
giới hạn đó. Đáng sợ thật! Thế mới biết Mẹ Maria thật tuyệt vời
khi Mẹ nhanh chóng chấp nhận cái giới hạn này trong tiếng “Xin vâng!”.
Và bây giờ tôi b́nh an chấp nhận rằng ḿnh không thể làm ǵ khác hơn
là phó thác vào sự quan pḥng của Thiên Chúa, và tôi tin tưởng nhiều
hơn vào T́nh Yêu của Ngài.
Trong thời
gian thất nghiệp, tôi cố gắng sinh hoạt b́nh thường ngay từ những ngày
đầu. Mỗi ngày tôi đều dậy sớm, cầu nguyện, dự định các công việc phải
làm trong ngày, và lần lượt th́ hành từng việc một. Tôi cũng nhanh
chóng thu vén chuyện chi tiêu của gia đ́nh sao cho gọn ghẽ hơn, chuẩn
bị resume đi xin việc, và liên lạc với những nơi có thể giúp ḿnh kể
cả bạn bè. Tôi an vui chăm sóc mảnh vườn nhỏ trước nhà để mỗi sáng
ngồi ở hàng hiên cầu nguyện tôi có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên
nhiên. Việc cầu nguyện và đọc sách trở nên quan trọng hơn trong việc
giữ cho t́nh thần của tôi được quân b́nh. Tôi thích ngồi cầu nguyện ở
hàng hiên vào sáng sớm. Ở đó tôi có thể tiếp nhận mọi cảnh vật và
tiếng động chung quanh. Tôi hiện diện với bức tranh vũ trụ hoàn hảo
của Thiên Chúa với sự sống tràn ngập khắp nơi. Trong ánh nắng ban mai,
trong tiếng chim hót, trong cây cỏ xanh mát và hoa nở rực muôn màu.
Sự sống đầy tràn trong không khí và trong tôi qua từng hơi thở, từng
nhịp tim, và tất cả mọi hoạt động trong cơ thể của tôi. Vâng, tôi
cảm thấy tràn ngập hạnh phúc được là một phần của bức tranh vũ trụ
tuyệt hảo đó. Một hạnh phúc mà trước đây mỗi sáng tôi đều vội vă đến
sở nên đă không có dịp tận hưởng như bây giờ. Lúc này cũng là mùa hè,
con tôi nghỉ học ở nhà, nên coi như mẹ con tôi được hưởng cả một mùa
hè bên nhau, và lo sửa chữa lại những chỗ đă hư hỏng hoặc quá cũ
trong nhà. Ngoài ra, c̣n một nghề tay trái mà hiện nay tôi làm để
kiếm thêm tiền chi dùng trong gia đ́nh. Đó là nghề làm bánh cưới.
Từ nhiều năm trước đó chỉ là một việc giải trí mà tôi say mê và chỉ
làm để kiếm tiền tiêu chơi, không ngờ bây giờ cũng giúp cho gia đ́nh
tôi khá nhiều.
Tạ ơn Chúa tôi
đang sống trong một hoàn cảnh khác thường và khó khăn, nhưng trong một
tâm trạng an vui, mặc dù cũng có những lúc thoáng lo âu, chán nản.
Chúa thương trong thời gian 3 tháng qua, đă có hai hăng liên lạc và
mời tôi đến phỏng vấn lần thứ nhất, rồi lần thứ hai. Thấy như là đă
có dấu hiệu tốt, nhưng v́ là mùa hè, những người có trách nhiệm trong
việc mướn người cứ thay phiên nhau đi nghỉ hè, thành ra họ rất chậm
trong việc quyết định có mướn tôi hay không. Mỗi lần chuẩn bị đi
phỏng vấn, tôi đều cầu xin Chúa Thánh Thần hướng dẫn để tôi biết mở
miệng nói điều khôn ngoan, và nhất là không nói dư thừa khi không cần
phải nói. Dĩ nhiên Chúa vẫn để cho tôi lỡ lời và tôi biết ngay, coi
như là bài học thực tế cho dễ sửa ḿnh và sẽ nhớ măi.
Khi viết bài
này, tôi vẫn ở trong tâm trạng chờ đợi và phó thác, v́ tôi vẫn không
biết chuyện t́m việc của tôi sẽ kết thúc ra sao. Nếu bạn đọc những
ḍng này, th́ xin cầu nguyện cho tôi, cho nhiều anh chị em khác vẫn
c̣n đang thất nghiệp, và cả cho bạn nữa nếu bạn cũng đang đồng thuyền
với chúng tôi. Xin Chúa ban ơn kiên tŕ để chúng ta tiếp tục phó thác
và trông cậy, trong khi vẫn phấn đấu để có việc làm trở lại. Cám ơn
bạn nhé.
|
|