Ngồi viết vài
hàng gởi đến các bạn đọc, nhưng đầu óc cứ đông đặc lại, ư tưởng bay
bỗng đâu đó, chữ nghĩa cũng không chịu xuất hiện.
Tôi đă cố t́m
cách thối thoát viết Thư Ṭa Soạn cho kỳ nầy, v́ cảm thấy những ư
nghĩa những lời lẽ thật là bất lực về những đau khổ trầm luân của cuộc
đời.
Nhiều lần tôi tự
hỏi. Tại sao Chúa yêu thế gian vô độ vô lượng như vậy mà cuộc đời vẫn
không bao giờ bớt đi hận thù, ghen ghét, chiến tranh? Tại sao con cố
gắng yêu Chúa, cố gắng yêu người nhưng vẫn cảm thấy xa Chúa, vẫn cảm
thấy cô đơn trong t́nh thương của ḿnh.
Vào giữa tháng 8
vừa qua, tôi đi dự khóa tĩnh tâm 5 ngày với Cha Thành tại Questhaven,
San Diego. Tôi hy vọng những ngày tĩnh tâm sẽ giúp cho tôi t́m thấy
câu trả lời cho chính ḿnh Chúa ơi, con phải yêu Chúa, yêu nghười đến
mức độ nào nữa để cho con được b́nh an.
Con đă cố gắng
nhiều quá, và con phải cố gắng bao nhiêu nữa để đạt được sự b́nh an
nầy.
Tôi đă nghĩ rằng,
tôi phải dành thật nhiều th́ giờ cầu nguyện để Chúa soi sáng tâm hồn
tôi, để Chúa “mở” trái tim tôi , dạy cho tôi biết cách yêu Chúa, yêu
người.
Nhưng ngay trong
giờ hướng dẫn đầu tiên khi Cha Thành đưa ra câu hỏi để mọi người tự
t́m câu trả lời là:
“Con có yêu Chúa
không?”
Tôi cảm thấy thật
là xấu hổ, v́ câu hỏi đó như đă trả lời những dằn vặt đă và đang có
trong tôi.
Câu hỏi, “Con có
yêu Chúa không?” cho tôi nh́n thấy là bao nhiêu năm nay cứ nghỉ rằng
tôi yêu Chúa, tôi thương người nhưng thật ra tôi chỉ yêu chính bản
thân tôi.
Cha Thành cắt
nghĩa cho tôi hiểu rằng không có t́nh yêu nào là toàn vẹn khi ḿnh c̣n
nghĩ đến bản thân ḿnh. Hăy học bài học yêu thương vẹn toàn của Chúa.
“Cha ơi, nếu được
xin cất chén đắng nầy. Nhưng xin đừng theo ư con, mà xin theo ư Cha.”
(Mt 25- 39)
Đó phải chăng là
lời nói vẹn toàn của t́nh yêu . Sự cho đi tất cả, sự phó thác tất cho
người ḿnh yêu.
Tôi như t́m thấy
câu trả lời cho những trầm luân của cuộc đời của con người. Thế gian
nầy, con người nầy c̣n phải học nhiều, rất nhiều về bài học t́nh yêu
vẹn toàn mà Chúa đă dạy hai ngàn năm trước.
Muốn được b́nh an
phải có t́nh yêu. V́ chỉ có t́nh yêu, sự phó thác mới đem đến sư b́nh
an. Tôi có đọc bài của anh Liêm và chị Kim Loan trong số báo nầy. Phải
chăng anh Liêm và chị Kim Loan được b́nh an v́ đă phó thác mọi sự
trong t́nh yêu Chúa. Tôi cũng cám ơn Cha Thành, người viết Lá Thư
Tuyên Úy kỳ nầy đă đặt cho tôi câu hỏi, để tôi luôn luôn nhớ trả lời
“Con có yêu Chúa không?” Chúa chỉ hỏi ông Phê-rô ba lần, nhưng xin
Chúa tiếp tục hỏi tôi suốt cả cuộc đời để tôi luôn nhớ trả lời là con
măi măi yêu thương Chúa.
Tôi chợt tỉnh với
giấc mơ sao mà đẹp quá. sao mà giá trị quá cho chính bản thân tôi. Tôi
muốn ghi lại giấc mơ nầy trong mục LTTS cho số báo nầy, c̣n hơn là
ngồi cắn nát bút mà văn vẫn cùn, ư vẫn cạn, không biết chị chủ bút có
chấp nhận hay không.
|