|
Mỗi khi nhắc đến cha Gildo Dominici
SJ (Đỗ Minh Trí), tôi
thường nhớ đến ước muốn
lớn lao nhất của cha là truyền Chúa cho
mọi người. Vào
Giáng Sinh Năm Thánh
2000, trong nhà thờ Gesù tại Roma, Italy, nơi bàn
thờ kính nhớ thánh Phanxico Xavier, với khung kính
trên bàn thờ có di tích xương bàn tay và cánh
tay thánh, cha Dominici đă hướng lên di tích thánh
này để nói lên niềm ao ước
của cha theo gương mẫu thánh nhân
trong bài giảng Thánh Lễ nơi đây vào ngày
27 tháng 12 năm 2000.
Cha Dominici chia sẻ tâm t́nh như sau:
“Khi tôi mới đến Việt Nam và
bắt đầu học tiếng Việt, người
ta nói tôi là người đến VN để
truyền giáo. Tôi
đáp lại: Không, tôi không đến VN để
truyền giáo, nhưng tôi đến để
truyền Chúa cho mọi người.
Tôi không chỉ truyền bá một tôn giáo,
v́ có nhiều con đường để
dẫn tới Roma, nhưng tôi truyền Chúa v́ Chúa
rất cần trong cuộc đời chúng ta, we
cannot live without God. God
like the air, without air we die.”
Sau thánh lễ nơi đây, t́nh cờ có
lần trong khi gia đ́nh cùng đi dạo với
nhau đến các địa điểm khác trong
cuộc hành hương, tôi nghe giọng của
một trong sáu cậu con trai đang đi theo
nhắc lại lời giảng dạy của cha:
“God is necessary in our life,
like the air, the breath; God is not an option for us.”
Vào ngày 29 tháng 12 khi gia d́nh chúng tôi gồm
chín người (kể cả cậu con rể tương
lai) có dịp đáp xe lửa cùng cha đến
Assisi, kính viếng nơi mộ thánh Phanxico Assisi.
Tại đây, cha Dominici đă chia sẻ tâm
t́nh: “Sinh quán của cha là Assisi, cha sinh ra ở
đây. Có người
thắc mắc hỏi cha: Khi cha đi tu, sao cha không
vào tu ḍng Phanxico mà cha lại chọn ḍng Tên? -
Cha nói, cha vào ḍng Tên để có thể đi
khắp nơi truyền Chúa cho mọi người.”
Tôi cũng nhớ lời chia sẻ của
cha trong bài giảng tại bàn thờ kính nhớ
thánh Phanxico Xavier, cha nói:
“Thánh Phanxico Xavier khi xưa (là một trong
10 bạn đồng hành đầu tiên cùng thánh
I-Nhă) vào năm 1541, đă đi truyền Chúa
tại vùng Á Châu xa xôi, thời đó không như
bây giờ, việc đi xa rất khó khăn và
nguy hiểm, phải mất rất nhiều tháng năm
gian lao mới đến nơi được.
Dù vậy thánh Phanxico vẫn nhiệt thành
đi rao truyền cho mọi người biết
về Chúa Cứu Thế, dạy cho mọi người
biết Christ is the Head, we are His Body, Christ is center of
our life, without Him, our life are meaningless. Như thánh
Phanxico, tôi cũng muốn truyền Chúa cho mọi
người v́ that is a part of my life. V́ thế tôi
gia nhập ḍng Tên, tôi có thể đi khắp nơi
để truyền Chúa.”
Cùng với cha Dominici trong những ngày êm
vui, đầy tràn ơn phúc, ư nghĩa, tại
Italy. Đây cũng
là dịp mừng lễ tạ ơn Chúa đă
ban cho chúng tôi ơn trung thành với nhau qua 25 năm
thăng trầm trong đời sống gia đ́nh.
Chúng tôi đă được cùng cha Thành
hiệp dâng thánh lễ trong pḥng riêng, nơi thánh
I-Nhă đă cư ngụ và qua đời ở
đó. Cũng như
rất bất ngờ,
vào ngày 28 tháng 12, cha Dominici đă cho chúng tôi
cái hẹn vào sáng sớm,
Khi gặp nhau, cha hỏi chúng tôi muốn đi đâu, nhưng
chúng tôi đă không xếp đặt chương
tŕnh, không tính trước nơi nào
ḿnh sẽ đến, và rồi anh Cường
đại diện gia đ́nh bày tỏ ḷng ao
ước được đến kính viếng
thánh Anrê Phú Yên. Cha lắng nghe và cố gắng
đáp lại niềm ước ao của chúng tôi.
Đi theo cha đến Curia, trụ sở chính
của ḍng Tên, cha t́m gặp cha ḍng Tên trông coi nơi
để di tích thánh Anrê.
Cha cho biết nhà nguyện, nơi để
di tích thánh Anrê mới bị bốc lửa cháy,
c̣n đang sửa chữa không thể tới
được. Nhưng rồi, cha bảo chúng tôi
ngồi đợi nơi pḥng khách. Một lúc
sau, cha ôm hộp đựng thủ cấp của
thánh Anrê Phú Yên đến pḥng mặc áo,
cạnh bên một nhà nguyện đặc
biệt nhỏ và đẹp.
Tại nơi đó, gia đ́nh chúng tôi
quây quần đứng quanh di tích thánh, chàng
thanh niên đầu tiên của VN,
đứa con tinh thần do cha Đắc
Lộ (Alexandre de Rhodes) rửa tội, và nuôi
nấng, được huấn luyện để
trở nên chiến sĩ truyền bá Phúc Am. Vào năm
1644, thánh Anrê Phú Yên đă anh dũng tử đạo
v́ ḷng trung tín với Chúa khi mới 19 tuổi xuân.
Chúng tôi im lặng cầu xin cùng ngài,
rồi đọc kinh chung với cha Dominici và cha
phụ trách trong tâm t́nh thật gần gũi và
cảm động.
Cũng cùng ngày đó, v́ Curia cũng là nơi
cha Peter Hans Kolvenchbach, bề
trên cả Ḍng Tên cư ngụ, chúng tôi cũng
thử lên tiếng tŕnh bày với cha Dominici
về niền ao ước được gặp
cha bề trên cả, người mà chúng tôi đă
có dịp gặp vào những năm 1984, 1990, để
nói lên ḷng biết ơn về t́nh thương
của ngài dành cho con dân, Giáo Hội VN, đặc
biệt phong trào Đồng Hành nói riêng.
Cha tỏ ư e ngại và nói: “That is
impossible!”. Cho dù
không mấy hi vọng v́ cha Bề Trên rất
bận với những cuộc hẹn, họp
với các cha đại diện khắp nơi trên
thế giới. C̣n
chúng tôi đến bất ngờ, nhưng cha
Dominici cũng cứ thử t́m gặp một trong
các cha phụ tá cha Bề Trên cả là cha Paul Tan,
đặc trách lo cho Á Châu.
Sau khi nghe anh Cường tŕnh bày ước
muốn, cha Tan bảo: “It is impossible.”
Cha cố vấn,
khuyên chúng tôi nên sắp xếp xin cái
hẹn với cha Bề Trên Cả.
Đồng thời sau ít phút suy nghĩ, cha
Tan đă đi để tŕnh bày ḷng ao ước
được gặp cha Bề Trên Cả của
chúng tôi. Rồi
cha trở lại cho chúng tôi biết chỉ
cần đợi chừng 15 phút là chúng tôi
sẽ được như ư.
Đúng vậy, chỉ ít phút sau, cha bề
trên cả đă xuất hiện nơi cửa pḥng
khách, ngài đang bị cảm, bị sổ mũi,
hơi ho, nhưng ngài rất vui tươi, dí
dỏm, gần guĩ, dễ thương mến,
luôn quan tâm thương mến quê hương, Giáo
Hội VN. Chúng tôi
cảm thấy cuộc gặp gỡ đó như
một cuộc hội ngộ gia đ́nh thật
bất ngơ, đầy chân t́nh cảm động.
Chúng tôi thường nhớ và nghĩ đến
t́nh thương mà cha Dominici đă dành cho chúng tôi.
Cha luôn thương lắng nghe và cố gắng
đáp ứng những nhu cầu của chúng tôi
với tấm ḷng rộng mở.
Đó là điều
chúng tôi mong học, noi theo gương cha, luôn
sẵn sàng hi sinh cho t́nh yêu.
Rồi vào giữa tháng Giêng năm 2003,
từ Rome, cha Dominici gửi cho chúng tôi thiệp
Noel với lời cầu chúc năm mới:
“Cha cũng cầu chúc cả gia đ́nh
một Tết vui vẻ, và một năm mới
2003 đầy sức khoẻ, b́nh an, niềm vui và
mọi ơn lành Thiên Chúa.
Cha đang đợi các con đến Roma
một lần nữa, chắc không phải cả
gia đ́nh, nhưng 1,2,3 người với nhau.
That is possible. God bless you all. Cha Dominici”.
Nhận thiệp nơi cha, cả nhà như
muốn kiếm đôi cánh bay sang thăm cha ngay
lập tức. Mỗi
ngày, mọi người hiệp ư cầu
nguyện cho cha. Vào
độ giữa tháng hai, tôi nghỉ đi làm v́
cần đến nhà thương cho hai lần
giải phẫu, khi nghỉ dưỡng sức, tôi
đă gửi điện thư thăm cha và
gửi chia sẻ với cha về lịch sử
đời tôi, những biến cố , ảnh hưởng,
những tiến tŕnh mà Thiên Chúa đă chăm sóc,
hướng dẫn, dạy dỗ tôi trong đời
sống đức tin.
Cha Thành đă đến thăm và đă tŕnh
bày chia sẻ này cho cha Dominici nghe.
Hai ngày trước khi cha qua đời, cháu
Thiên An, đứa con thứ hai trong gia đ́nh
đă gửi điện thư thăm và chia
sẻ với cha Dominici như sau:
Hi cha Diminici,
This is Ân, the big guy, I am some way writing on behalf
of my siblings, Hùng/Ann, Au, Anh, Antony, Antâm. To tell you the
truth, I was telling myself that I was to tired or busy to email
you…but I had this stirring energy in my body, it moved me, that
changed my mind. I know you would have moved with that feeling so I
will do so too. I know I am lazy with my words so forgive me if I do
not go on with my descriptions and words.
I am writing to say thank you…you have been a blessing to
my family in many ways. I know there is God because there are people
like you. People with big loving hearts. You have helped not just my
family but also the whole world, through your ministry. There are
days or moment that go by, and we forget that life is precious, we
forget to tell the ones around us how we feel. I do not want to go
another day or moment until I have told you how much love my family
and I have for you. We
appreciate your time, talents, and love. Thank you for a great time
in Italy and a great time every time we meet.
Personally, you as well as countless others and cha Eli
have helped rekindle my heart and love for my family and Christ. I
am hopefully always listening for God’s call, a new job, a new
ministry. I am almost ready. Hmm, so many women though! So I did
consider priesthood, I read the book on Jesuit vocation by Fr. O’
Mally, like the 12th week I think…I can remember right now. But I
figured now is not the time …I enjoy being a lay minister as a
coordinator of youth ministry…I am keeping my options open, as
well as my ears for God’ s direction, and eyes …to see all the
beauty of the world…including women. Well enough of me. This email
is beginning to look like an essay, I was supposed to keep it short
and simple, another fault. But thank you! And We/I appreciates you
and loves you. You too
cha Eli! May God continue to smile upon you and all of us!
Christ in You and I.
Umm the book was The Fifth Week … not the Tenth.
Haha.
God Bless!
Ân Tạ
Theo cha Thành cho biết, khi nhận điện
thư của Ân, cha Dominici đang trong thời gian
rất yếu mệt trước khi qua đời,
không thể nghe những tâm t́nh của Ân, nên
trong thánh lễ an táng cha ngài, cha Hoàng-Minh-Thắng
đă đọc bằng tiếng Ư tâm t́nh cháu
Ân gửi qua điện thư trên.
Kính thưa cha Dominici, để nhớ
đến công ơn cha đă hướng
dẫn, dạy dỗ, chúng con xin ghi nhớ trong tâm
trí lời cha dạy bảo mà cha đă ghi
lại chia sẻ, hướng dẫn chúng con trong
những gịng chữ sau:
Rome, 28-12-2000,
Anh Cường, chị Tuyết và các cháu
thân mến!
Các bạn đă đến Rome! Chắc
đó là một hi sinh tài chánh lớn. Chính v́
thế cũng là một dấu hiệu ḷng, t́nh
yêu lớn của Cường và Tuyết đối
với các cháu. Chắc Thiên Chúa quí mến điều
này và tôi cũng thế. Đó là lí do tại sao
tôi đă muốn ở với các bạn càng lâu
càng có thể được. T́nh yêu lúc nào và cách
nào cũng có kết quả. Tại Rome này, qua
lịch sử 2000 năm, có nhiều vị tử
đạo đă đổ máu, rồi thành
phố này đă được nhiều artists làm
đẹp. Xin cầu chúc các bạn nhờ ơn Chúa
ban làm cho cuộc sống các bạn cũng
trở nên một công tŕnh mỹ thuật để
vinh quang Chúa.
Cha Dominici
Kính thưa
cha, một lần nữa chúng con xin lặp
lại lời chân thành cám ơn v́: “We know there
is God because there are people like you. People with big loving
hearts.” Cám ơn cha đă truyền Chúa cho chúng
con. Chúng con xin cúi đầu bái kính cha.
Father Gildo Dominici, pray for us!
(Tuyết-Kiều viết thay cho gia đ́nh.)
|
|