|
Tháng 3, 2003
Tổng
thống Mỹ tuyên bố chiến tranh với
Iraq. Phi trường Denver đóng cửa v́
thời tiết xấu giữ cha linh hướng
Tuấn ở lại.
Tại
nhà anh chị Hưng-Kim Anh tiếng nói, tiếng cười
ồn ào, tiếng gọi nhau ơi ới:
-
Các anh chị ơi, coi kỹ lại ḿnh c̣n
thiếu cái ǵ không nhe
-
Thôi chúng ta lên đường đi kẻo
trễ
Chúng
tôi cùng nhau lên đường đi đến
địa điểm tĩnh tâm. Chiều thứ
năm đường xá vẫn c̣n xe cộ
nhiều. Những tia nắng nhạt chiếu
xuống thảm cỏ bên công viên như c̣n vương
vấn một buổi chiều đẹp chưa
muốn từ giă. Thỉnh thoảng một vài
chiếc xe chạy thật nhanh vượt qua lùa
những làn gió nhẹ xuyên qua cửa làm tôi
cảm thấy lành lạnh. Tôi vội quay
kiếng xe lên để tránh những tiếng
ồn ào bên ngoài. Trong xe máy CD hát đi hát
lại bản nhạc ca ngợi về t́nh yêu không
ai muốn tắt. Trong ḷng cảm thấy
trống vắng nghĩ ngợi bâng khuâng. Không
muốn sự yên lặng chiếm lấy hồn
tôi trong lúc này, tôi quay sang hỏi anh Quang.
-
Quang có ready cho khóa này chưa? Quang cảm
thấy thế nào?
-
Yes Im ready, c̣n Cường th́ sao?
Không
trả lời câu hỏi của Quang, tôi nói
về gia đ́nh, con cái, đời sống.
Mải mê nói chuyện con đường h́nh như
thâu ngắn lại, chúng tôi đến địa
điểm hồi nào chẳng hay. Vừa đến
nơi tôi đă thấy cha Hào và anh Trung đến
từ California, lại có cả sơ Phượng
đến từ St. Louis cùng một số các
bạn trong nhóm gia đ́nh Nazareth. Trong ḷng
bỗng dưng cảm thấy hân hoan và phấn
khởi lạ thường. Khung cảnh ở
đây thật thiên nhiên, những ḥn đá
lớn bằng hai, ba ṿng tay ngổn ngang một cách
thứ tự nằm hai bên đường đi
như có ai sắp đặt sẵn, chen chúc
với những tàng cây cao thấp, lẫn
lộn. Xa xa dăy núi vĩ đại như đang
đùa giỡn với đàn chim bay lượn trên
khung trời xanh, cùng với những căn nhà
nguyện nhỏ xinh xắn trông rất ngoạn
mục giống như một bức tranh vẽ
cảnh đồng quê.
Chúng
tôi nhận pḥng, ăn tối, chuyện tṛ vui
vẻ và thân mật. Mọi người cảm
thấy b́nh an mặc dầu cha Tuấn linh hướng
cho khóa vẫn c̣n đang kẹt ở Denver.
Tối đến tất cả cùng ngồi
lại với nhau giới thiệu về ḿnh, chia
sẻ kỷ vật thân yêu mọi người
mang từ nhà lên, nhiều khuôn mặt vui v́
gặp nhau, cũng có vài khuôn mặt buồn v́
vẫn c̣n vương vấn những ǵ bỏ
lại phía sau, đồng thời có những khuôn
mặt như sẵn sàng chờ đợi. Thánh
lễ nhập khóa do cha Hào dâng, cộng với phút
hồi tâm do anh Trung hướng dẫn như xóa
tan đi những lo lắng, ưu tư. Chúng tôi
bắt đầu đi vào sa mạc với Chúa.
Lạy Ngài nơi vực thẳm, con kêu khấn
đến Ngài,
Giờ này ôi buồn chán, con mong
thấy bóng Ngài.
Giavê Chúa con ơi, xin nghe tiếng con van
nài,
Qua
đi giây phút này, con buồn Ngài...
Tiếng
hát của anh chị em vang lên thật rung động,
nài van, một sự mong muốn được
gặp Ngài dâng lên thật cao trong ḷng. Tiếng hát
lại mạnh và lớn hơn nữa cùng
với những khuôn mặt vui mừng khi thấy
cha Tuấn bước vào nhà nguyện ḥa chung
tiếng hát với mọi người. Trải
qua nhiều khó khăn và mệt nhọc cuối cùng
cha đă t́m được chuyến bay để
đến với nhóm. Như để bù lại
những ǵ cha đă mất ngày hôm qua, lời cha
giảng thao thao bất tuyệt, nhẹ nhàng
đưa anh chị em chúng tôi trở về
với hiện tại.
“Ai
uống nước ta, sẽ không bao giờ khát
nữa”
Bài
phúc âm về người phụ nữ Samari như
một nguồn nước hằng sống tưới
vào ḷng anh chị em, thêm vào đó lời cha linh
hướng chậm răi đưa tất cả chúng
tôi đến Samari. Tôi nhận ra Chúa xin những
cứng rắn, ích kỷ trong ḷng tôi. Muốn
rồi lại không, tôi chối từ... một
sự yếu đuối lan tràn trong cơ
thể, ăn sâu như một vi trùng truyền
nhiễm. Chúng tôi đă làm ǵ được cho
Thiên Chúa, chúng tôi đang làm ǵ cho Thiên Chúa, và
chúng tôi sẽ làm ǵ cho Thiên Chúa, ngoại
trừ những tội lỗi chúng tôi đă
phạm. Như đọc được tư tưởng
Cha linh hướng đem đêm ḥa giải
mầu nhiệm đưa Nhóm về gần
với Thiên Chúa hơn. Những ngọn nến
thứ tha của từng anh chị em xếp thành
h́nh trái tim đặt ngay chính giữa pḥng
nguyện, chúng con dâng tất cả lên cho Chúa.
Xin Ngài hăy lấy những quả tim chai đá,
biến thành những quả tim biết yêu thương.
Xin hăy cho chúng con uống nước hằng
sống để không c̣n khát nữa.
Ngày
hôm sau, cha linh hướng, cha Hào, anh Trung, sơ Phượng,
đă cho Nhóm những món ăn tinh thần
thật ngon, thêm vào đó những cuốn video nói
về cuộc đời của thánh Y-Nhă như
có một sức mạnh vô h́nh phá tan đi
bức tường bóng tơi dẫn dăt chúng tôi
về với ánh sáng, một ánh sáng mới
của Thiên Chúa dành cho nhóm Nazareth.
Trời
càng về khuya càng cảm thấy lạnh,
những cơn gió nhẹ thổi xuyên qua da
thịt, nhưng t́nh thương của cha Đỗ
Minh Trí qua đề tài tiền nguyện 1, 2, và 3
với chuyện về 3 mẫu người đă
sưởi ấm ḷng cả nhóm. Những lời
tâm sự thiêng liêng được nói ra tận
đáy ḷng của mỗi anh chị em, chúng tôi
cảm thấy gần nhau hơn, mến nhau hơn,
và được thương nhiều hơn.
Đến
lúc chúng tôi phải tạm biệt nhau v́ thời
giờ có hạn. Sự chia tay nào chẳng
quyến luyến, mưa rơi rồi cũng
ngừng, cuộc vui nào rồi cũng tàn, nhưng
t́nh yêu của thiên Chúa trong mỗi trái tim anh
chị em như bừng cháy. Chúng tôi lại có
dịp hát lên bài ca thắm thiết. Lời ca lúc
trầm lúc bổng như nuối tiếc v́
phải bỏ lại những ǵ đáng nhớ và
đáng yêu trong suốt ba ngày qua.
Này đây Chúa ơi con hiến dâng cho Ngài
Niềm tin tâm tư cùng trái tim bừng
cháy
Từ đây hăng say theo bước
chân của Ngài
Trung kiên làm chứng nhân nước
trời
Thắp lên hạnh phúc cho muôn người.
...
Thưa
cha Tuấn, cha Hào, anh Trung và sơ Phượng
mến,
Sự
hiện diện của các bạn như một
liều thuoốc bổ cho sự yếu đuối,
những lời nói đơn sơ của các
bạn như một bài thơ cho người ḿnh
yêu mến. Chẳng biết nói ǵ hơn, chỉ
cầu xin Đức Mẹ cho các bạn sức
khỏe dồi dào, tinh thần minh mẫn, để
tiếp tục cuộc hành tŕnh làm sáng danh Thiên
Chúa mà Nhóm Nazareth nói riêng, và tất cả các nhóm
khác nói chung đang thật sự cần đến.
To the world you may be one person,
To one person you may be the world.
Phoenix
với những trái tim c̣n bừng cháy
|
|