Trang chính Bao DH 2003 2003-01
.

Tôi Về Mà Tôi Nhớ.

 
 

H.N.H.

     
  Này nhóm số 6
có c̣n nhớ tôi không?

Tôi về, mà tôi nhớ
ánh mắt buồn như rừng núi Portland
em đến,
mang theo lời chào nhẹ như mưa bụi
mà lại làm nặng trĩu ḷng ai.

Tôi về, mà tôi nhớ
em trai tuổi trẻ hiên ngang
đầu ngẩng cao, đôi mắt trong, xa vắng
em t́m ǵ, em chờ đợi ǵ?
“... I come to get away from my family,
away from yelling and screaming...”
tim tôi nhức nhối,
trái tim tội nghiệp tôi co thắt từng hồi.

Tôi về, mà tôi nhớ
Cha Liêm, cô Hoàng
yên lặng,
ơi yên lặng và thương xót
mắt chùng xuống một màu buồn tênh.

Nhớ chú Bích, chị Hậu,
và những giọt nước mắt
Hường ơi!
những giọt nước mắt
của quá khứ hay cho tương lai?
Hường có thể trả lời tôi không?

Tôi về, mà tôi nhớ
đoàn tầu rầm rập băng ngang vùng nước mặn
tiếng c̣i kêu sương những sáng chiều
đến từ đâu và đi về đâu?

Nh́n chiếc cầu như ngăn đôi con nước
nhưng không cản được những lượn sóng vỗ bờ
những lượn sóng nhỏ bé,
lăn tăn,
miệt mài,
không ngưng nghỉ
những lượn sóng miệt mài
đang vỗ về cát dài yêu thương.

Này Thanh, em leader của Nhóm,
em về có nhớ mang theo
những tâm t́nh của người cha, như chú Bích
“thương con nhiều lắm, ḷng thắt đau”
Của người chị, thay mẹ, đi t́m kiếm
“không quản ngại, em tôi, em tôi đâu?”

Và phúc thay cho em gái nhỏ
em có d́ ôm ấp thay mẹ cha.

Tôi về, mà tôi ước
những ước mơ cho em
cho tôi,
cho bao tâm hồn đang đơn côi thổn thức
cho ḿnh gặp nhau nói lời chân thật
mở rộng ḷng đón gió yêu thương
bao con tim ḥa nhịp
rộn ră cười khỏa lấp tiếng c̣i sương.

Này nhóm số
có c̣n nhớ tôi không?