Trang chính Bao DH 2003 2003-01
.

Thao Luyện Nhẹ Nhàng

 
 

Chia Sẻ.

     
 

THAO LUYỆN NHẸ NHÀNG - Tuần 4

Reflection on 1 Jn 4:7-21

“... phần chúng ta, chúng ta hãy yêu thương, vì Thiên Chúa đã yêu thương chúng ta trước”

Tối hôm qua tôi hỏi Chuá, “Chúa ơi, tại sao Chúa thương con? Mà tại sao phải thương con trước?”

Chúa chưa kịp trả lời, thì lập tức tôi nhớ lại hình ảnh lúc chiều khi đi đón Sean - 3 tuổi ở trường học...

Vừa thấy cửa mở, Sean bỏ hết tất cả đồ chơi, dang tay chạy ùa tới ôm chầm lấy tôi. Hai cánh tay nhỏ bé ôm chặc tôi vào người, nó vớ một mớ tóc của tôi xoa xoa dụi dụi vào mặt, xong nó nói “Thương quá!”

Xiết con vào lòng tôi hỏi, “Thương mẹ vầy, con làm gì?”

Nó nói “Con sẽ cho mẹ ăn cơm xì dầu, kẹo gummy bear và chơi Buzzlight Year của con!” (đây là 3 thứ nó quý nhất đời!).

Ngày nào, tôi cũng mong chờ đến giờ đi đón con để được nghe được nhận những lời nói cử chỉ dễ thương đó... Lúc đó, bao nhiêu mệt nhọc, căng thẳng đều tan biến mất hết...

Không phải tới hôm nay Sean qua cái tuổi “terrible two”, hết mặc tã, hết quấy, biết nói những lời yêu thương, biết giúp đỡ ba mẹ ..., thì tôi mới bắt đầu thương nó. Từ hồi biết mình có thai, tôi đã ao ước và thương nó vô cùng rồi. Nhớ lần đầu tiên có tấm ảnh ultrasound khoảng 16 tuần, ông bác sĩ in cho hai bản, tối hôm đó hai vợ chồng tôi không ngủ được, mỗi đứa cầm một tấm hình ngắm nhìn say sưa, chiêm ngưỡng cái dạng của con mình đang thành hình. Thương quá, như không thể chờ được đến ngày mình thật sự được ôm nó vào lòng.

Đó là tình thương của người mẹ người cha trần gian dành cho con cái. Vậy tình thương của Thiên Chúa dành cho tôi, cho bạn cao cả đến chừng nào nữa? Nghĩ đến đây, tôi thấy tràn ngập niềm vui và sung sướng được làm con Chúa, được Chúa dìu dắt yêu thương.

Tối qua, tôi xin Chúa làm mẹ, xin cho tôi làm baby để hoàn toàn trông cậy và sống nhờ vào tình thương của Chúa. Tôi xin phó thác để Chúa nuôi dưỡng, dạy dỗ cho nên người. Sống hồn nhiên, ngay thẳng như một trẻ thơ. Biết đem những gì quý nhất ra dâng cho Chúa để thể hiện tấm lòng thành của mình, dù đó chỉ là miếng cơm xì dầu, hay một câu tâm tình thốt lên từ đáy lòng “Thương quá!”

Bích Hải

 

 
     
 

THAO LUYỆN NHẸ NHÀNG - Tuần 4

Reflection on Gioan 15,1-17

“Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn.”


Sáng thứ bảy nắng ấm, tôi cho Sean ra ngoài sân chơi với ba. Joe đẩy máy cắt cỏ tới đâu, Sean lò dò theo sau đẩy cái máy cắt cỏ đồ chơi của nó tới đó. Máy này thổi ra nhiều bubble bay khắp xóm, nó thích lắm, thấy mình là “big helper” cho ba!

Đặt bé Thy vào stroller, tôi đẩy con ra sân loanh quanh với mấy khóm hoa, nhổ cỏ dại. Thấy vậy, Joe đưa cho tôi cái kéo, chỉ vào mấy bụi hoa hồng và nói: “Hôm nay tháng 12 rồi, đến lúc mình cần tỉa mấy bụi hoa hồng, xong cho mỗi bụi một nắm rose food, đến khoảng tháng 2 tháng 3 nó sẽ nở ra đợt hoa mới đẹp lắm đó. Nhìn xem cành nào không có bông, cắt bỏ đi; cành nào có nhiều bông nhỏ, tỉa cho gọn lại để tới muà xuân nó nở hoa to hơn.” 

Nghe Joe nói tôi nhủ thầm, “Sao nó quen quen...” Lúc đó tôi mới nhớ lại đoạn Kinh Thánh Gioan trên đây... “Ủa, sao Chúa cũng rành chuyện làm vườn, trồng tỉa quá vậy?”

Vừa cầm kéo, vừa ngắm nghía.. tôi không biết bắt đầu tỉa cành nào. “Uổng quá, cành này đang tươi xanh như vậy mà cắt bỏ đi sao? Còn cành kia, đang có hoa nhỏ nhỏ xinh xinh mà cắt đi thì uổng thật!”  Nhìn ngắm các cây hoa hồng mãi mà tôi vẫn chưa có can đảm cắt tỉa cành nào, lá nào. Đây là thân cây - là Chúa, đây là cành - là tôi. Nè, cành này không có hoa, mà sâu gặm gần hết... cắt cái rụp, tôi liệng xuống đất. Cành này có một cái bông nhỏ xíu ... cắt cắt tỉa tỉa xung quanh, xong một cây, xong hai cây... Xong xuôi tôi gom lại quăng vào thùng rác. Khi liệng vào thùng rác tôi thấy những cành bị cắt thật đáng thương, chúng chẳng còn thuộc vào thân cây nữa, chẳng còn được thân cây nuôi dưỡng để sống nữa. Bây giờ nó phải chung phần với những rác rưởi hôi thối kia. Thật là tội nghiệp...

Cành của tôi ở đâu?  Mới bị cắt tỉa để sau này sanh nhiều hoa trái, hay đang nằm trong thùng rác vì đã bị chặt đi?  Có tí thực hành với tỉa lá, cắt cành tôi mới hiểu được sự liên hệ mật thiết, cần có của tôi đối với Chúa. Lúc đó tôi mới có thêm lòng mong muốn được Chúa luôn tiếp trợ dinh dưỡng tôi để sống xanh tươi và sinh hoa kết trái. Chúa là Đấng Tình Thương, Chúa luôn mong muốn tôi mau lớn, kết hoa đơm trái thật nhiều, Chúa không phải là người cắt tỉa, tách tôi ra tình yêu của Chúa. Chính tôi đã tự động tách rời và từ chôí tình thương của Ngài, trở thành những cành héo uá phải bị vất vào thùng rác. Tôi xin Chúa đừng để tôi tự động phát triển vì như vậy tôi chỉ mọc thêm gai góc chứ không nở hoa sinh quả. Tôi mong sao mình có thể mang hoa quả, làm đẹp cho hình dáng thân cây của Chúa.

Nhìn những cụm hồng sau khi cắt tỉa, tôi thấy nó trơ trụi với vài cành cụt ngủn. Nhưng tôi nghĩ đến mùa Xuân sắp đến, khi hoa hồng nở rộ chắc nó sẽ đẹp lắm. Lúc đó chắc tôi sẽ hãnh diện, hài lòng về việc cắt tỉa của mình. Tôi mong đến lúc thích thú nhìn ngắm những hoa hồng tươi thắm trong vườn. Tôi xin Chúa cho tôi thêm dinh dưỡng, sức mạnh để mỗi ngày cành tôi được mau lớn, lúc trưởng thành sẽ kết nụ, nở hoa. Ôi, tôi ao ước làm sao có một ngày nào đó, Chúa sẽ hài lòng và thưởng thức thành quả của tôi là hoa trái, vì tôi ao ước được mãi liên kết với Ngài.

Bích Hải

 

 
 
 

SDTV - Collections
(Spiritual Directors Training for Vietnamese)

Cha và các anh chị,

Mấy hôm nay, H suy nghĩ thêm tại sao cá nhân H ít khi bị nản lòng vì tội lỗi của mình. Is there something wrong with me? H vẫn thấy mặc dù tội lỗi luôn đi trước và đi sau mình, H vẫn tin tưởng và phó thác trong Chúa. Phải cảm ơn Chúa vì từ nhỏ H vẫn có một liên hệ gần như tự nhiên với Chúa, thấy Chúa thật gần và thấy mình được thương yêu vô điều kiện. Nhờ vậy sau bao nhiêu lần vấp ngã, H vẫn có thể đứng dậy, trở về, xin lỗi Chúa và nở một nụ cười châm biếm chính mình trước khi tiếp tục lên đường.

Lần này làm 19th Annotation với cha Robert, H được confirmed về việc này, và như bắt gặp được chính mình nơi những lời hướng dẫn của cha. Cha nhắc đi nhắc lại về tình yêu của Chúa. Đối với cha, tội lỗi của mình như hạt bụi bám trên kim cương, nói như cha Tetlow. Khi cầu nguyện về tội lỗi, cha nhắc nhiều đến việc Tội lỗi là một Mầu Nhiệm, mà mỗi người vừa là nạn nhân, vừa là thủ phạm.

Nhờ đó, khi cầu nguyện về tội lỗi, thay vì tập trung về mình, nghe lời cha khuyến khích, H tập trung về tình yêu và ân sủng của Chúa nhiều hơn, và thấy tội không chỉ qua những hành động mình làm, mà là cả một khuynh hướng muốn tách mình ra khỏi Chúa, mà chỉ có Chúa mới có thể cứu mình ra khỏi.

H vẫn cảm ơn Chúa về những ơn mình nhận được, và trong các đề tài, có lẽ vô tình nhưng H vẫn lập đi lập lại những ý này với các bạn, như cha Robert vẫn lập đi lập lại với chính H. Có thể vì vậy mà vô tình đã giúp các bạn chăng?

Gần đây, H giúp một anh bị tan vỡ trong đường hôn nhân.  Ngay hôm đầu gặp anh, H đã ghi nhận anh đang có mặc cảm nhiều về tội lỗi. Cảm ơn Chúa qua mấy tuần, những chia sẻ của anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều và có một sự bình an, tin tưởng rất dặc biệt. Mong cha và các bạn khác sẽ tiếp tục được đắm chìm trong tình yêu của Chúa, mặc dù sẽ cầu nguyện về tội lỗi của mình.

Mến,

H