|
Khi được biết Đại
Hội ‘02 sẽ được tổ chức
tại New Orleans, tôi không có những náo nức xúc
động như 5 năm trước đây. Tôi
nhớ thật rơ, khi đến New Orleans vào năm
97 bằng một sự t́nh cờ, tôi đă “
đổi đời” về t́nh Chúa, t́nh Người
mà tôi đă nhận được từ Đồng
Hành, từ New Orleans.
Nhớ
đến sự vồn vă, lo lắng của anh
Hoàng Boston, những tâm sự chân thành của hai
người mới gặp nhau lần đầu
tiên từ phi trường cho đến nơi
họp mặt.
Nhớ
măi đến nụ cười của bé
Thảo An trong ṿng tay ấm cúng của mẹ, cười
vui chào đón mọi ngtười trong đêm mưa
lạnh của mùa đông.
Làm
sao quên được sự ân cần của
chị Liên mời đón mọi người
mới đến bằng tô bún mọc New Orleans
nồng ấm t́nh người, dù đêm đă
khuya, dù mọi người đă đi nghỉ.
VỀ
VỚI NEW ORLEANS:
Tôi
quyết định tham dự DH 02 ở New Orleans
ngay khi được biết tin nầy. Tôi không
có những xúc động, bồn chồn như
5 năm trước. Nay th́ tôi đâu c̣n xa
lạ ǵ với Đồng Hành. Nay th́ tôi c̣n
lạ lùng ǵ nữa với các cha, các anh chị
em mà tôi quen biết trong thời gian qua. Quyết
định đi New Orleans, tôi mang tâm trạng
của một người mang ơn, nay t́m cách
đáp trả. Và cũng là cơ hội để
“mặt đối mặt” với những người
bạn từ mọi nơi mà tôi chỉ mới
“tượng thanh” nhưng chưa được
“tượng h́nh”
Cùng
đi với những người bạn Tây Nam,
đến phi trường New Orleans tuy chưa
thấy anh Phan đến đón, nhưng tôi không
cảm thấy bơ vơ như thuở ban đầu.
V́ chung quanh tôi thật là quen thuộc, tôi nói
với anh Hỷ và BC cứ yên trí anh Phan không “đem
tụi ḿnh bỏ chợ” đâu.
Gặp anh Phan, thấy anh vẫn thế,
vẫn “ốm
o, gầy ṃn” vẫn” đầu tắt,
mặt tối” ... Ốm gầy không phải v́
thiếu ăn đâu v́ chị Thu Phong nấu th́
c̣n chê vào đâu cho được nhưng
chỉ v́ bệnh lo mà thôi. Như kỳ đại
hội nầy, ngoài việc lo vấn đề
bầu cử trưởng và phó phong trào, anh c̣n
trách nhiệm đưa đón những người
bay về New Orleans để dự ĐH. Có
nhiều đêm anh chỉ ngủ được vài
tiếng đồng hồ v́ phải tới lui
phi trường tiếp đón mọi người.
Tôi cảm thấy thật xúc động về
sự hy sinh của anh Phan nói riêng và các anh
chị Lên Đường nói chung về t́nh
đồng hành dành cho mọi người mỗi
khi có dịp đến New Orleans.
NHỮNG
H̀NH ẢNH BÊN LỀ:
Trong
bất cứ một cuộc hội họp
gặp mặt nào cũng vậy tôi không thích
những chương tŕnh chính, những nhân
vật bị đặt vào”spot light”, tôi thích
đi t́m những bóng mờ, những bối
cảnh đă làm cho bức tranh đẹp,
những bóng mờ đă làm cho những nhân
vật chính được nổi bật. Chính
bối cảnh thầm lặng nầy đă làm
cho bức tranh toàn vẹn. Chính những bóng
mờ nầy đă giúp cho những người
đứng phía trước, những người
có trách nhiệm yên tâm chu toàn công việc
của ḿnh. Đến tham dự ĐH 02 lần
nầy tôi muốn nói lên ḷng tri ân của tôi
với những bóng mờ nầy, với
những hy sinh thầm lặng nầy.
Những
ngày nhóm họp tôi thường bị lo ra.
Nhiều thứ chung quanh tôi đă làm cho tôi không
tập trung được. Cứ nh́n thấy băi
biển cát trắng với những cây dừa
yểu điệu soi bóng, với những cánh
chim hải âu lặng lờ tung cánh, những
vỗ về của tiếng sóng đập
nhẹ vào thành cầu. Mắt tôi không rời h́nh
ảnh của Trúc đang lo cho bé Nathalie.
Tôi mặc kệ anh Bính cứ nói ǵ về
Nguyên Tắc Căn Bản th́ cứ nói, có
giải nghĩa ǵ về Nội Quy th́ cứ
giải nghĩa. Tôi chỉ nh́n thấy những bước
chân chập choạng của bé đang bước
đến ṿng tay lo âu tŕu mến của mẹ.
Đối với tôi thế là đủ cho tôi
chấp nhận ĐH, thế là đủ cho tôi
yêu ĐH rồi.
Tôi
yêu quư những chiếc bóng mờ nầy v́ chính
những bóng mờ nầy đă làm cho tôi xúc
động, đă cho thấy ư nghĩa của t́nh
Chúa. Tôi nhớ đến h́nh ảnh của Anh
Vinh đẩy cái stroller phía sau khi Liêm đang nói
về những vấn đề quan trọng
của phong trào. Tôi nghĩ đến sự
bận bịu quá sức của Bảo Điền
trong suốt thời gian đại hội để
cho anh Hào có th́ giờ “phục vụ” cho phong
trào. Có người hỏi tôi về ban gia đ́nh
về mục tiêu “Giúp vợ chồng có cùng
cảm nghiệm sâu xa với Chúa và với nhau”
... Có phải những bóng mờ của Trúc,
của Anh Vinh, Bảo Điền đă làm cho
bức tranh gia đ́nh trở thành tuyệt tác hay
không.
Kỳ
đại hội nầy, tôi nhận thấy có
rất nhiều các em tham dự. Lúc đầu ban
tổ chức có vẻ ngần ngại trong
việc kêu gọi các em về tham dự đại
hội. V́ đại hội theo truyền
thống th́ lúc nào cũng nghiêm trang hơn là
họp mặt. Tôi nghĩ rằng sự tham dư
đông đảo của các em là “ân sủng”
cho ĐH, cho phong trào ĐH. V́ chứng tỏ là
phong trào đă lôi cuốn được tuổi
trẻ, phong trào đă có những năng lực
mới mầm sống mới, để đưa
phong trào đến một giai đoạn mới,
một bước đường phục vụ
mới.
Tôi
cảm tạ Chúa đă cho tôi thấy những h́nh
ảnh đẹp về cuộc đời,
về ḷng ao ước phục vụ tha nhân qua các
em. Những hành đông thật nhỏ như giúp
mọi người di chuyển hành lư. Giữ
đúng giờ giấc ăn ngủ. Cho đến
những việc làm đ̣i hỏi trách nhiệm
như nhận lănh công tác điều hành các phiên
họp, các buổi kinh sáng, hồi tâm, thánh
lễ, các em đă chu toàn thật tốt đẹp.
Trong
kỳ ĐH năm nay, ban phục vụ đă có
một ư kiến rất hay là để các em
phụ trách các nhóm nhỏ. Tôi thật hănh
diện khi thấy các em quá “trưởng thành”
với nhiệm vụ của ḿnh. Tôi đă
bị em trưởng nhóm lôi ra trước “bá
quan văn vơ “ kể tội là đă “để
hồn theo gió theo mây” trong phiên họp của nhóm.
Em đă “quân pháp bất vị thân”, chẳng
“kính lăo” ǵ cả , tôi phải nhận tội
lơ đăng vậy.
Tôi
nhớ đến những buổi hướng
dẫn của cô bé Hoàng Dung trong những phiên
họp, những thánh lễ, những lời nói
những hành động sao mà dễ thương,
sao mà chín chắn vậy.
Tôi
cũng nhớ đến những buổi họp
kéo dài triền miên, nhưng các em cũng cố
gắng ở lại cho đến phút chót. Nh́n các
em dựa đầu vào nhau, mắt nhắm
mắt mỡ theo dơi những diễn tiến dài
ơi là dài ... tôi thấy các em thật giỏi,
thật ngoan ... tre tàn, măng mọc mà. Tôi
nửa đùa nửa thật nói với những
người bạn, “Bây giờ th́ ḿnh có
thể làm ông ngoại rồi đây.” Ngồi
trên chiếc ghế đong đưa, nh́n các em
trưởng thành, nh́n các em nối tiếp công
việc cha ông, c̣n h́nh ảnh nào đẹp hơn.
Từ những chiếc bóng mờ các em đă
trở thành những h́nh ảnh đẹp
của phong trào.
Đề
cập đến vai tṛ ông ngoại, tôi không
thể nào quên được h́nh ảnh “ông
ngoại” rất thân yêu của phong trào. Cha Thành
đă có mặt từ những giờ phút đầu
tiên, và cũng là người ở lại sau cùng
qua biết bao nhiêu năm tháng, qua bao nhiêu lần
Đại Hội, Họp Mặt. Được
nh́n cha, được gặp cha là một
niềm vui trọn vẹn. Được nói
chuyện với cha là một ân sủng. Trong
những năm gần đây, cha đă tự
nguyện làm ông ngoại, cha muốn được
ngồi đong đưa, nh́n đứa con ĐH
thân yêu của ḿnh vào đời.
Cha vẫn ở bên cạnh đó, cha vẫn
là chỗ tựa an toàn đó, nhưng cha muốn
phong trào bước đi mà không phải mỗi
bước đều phải đợi cha d́u.
Cứ bước đi nhưng không bao giờ té
đâu, v́ luôn luôn có cha ở bên cạnh, ngay phía
sau. Cha muốn trở thành một bối cảnh
cho bức tranh ĐH.
Trong
buổi họp nào cũng vậy. Tôi luôn luôn
để ư coi cha ngồi ở đâu để
có thể được nh́n cha, được
thấy những xúc cảm hiển hiện trên
khuôn mặt của cha. Nh́n cha, tâm hồn tôi
thật b́nh an. Nh́n cha tôi cảm thấy ḿnh
được thương yêu. Nếu Chúa đă
là t́nh yêu mà tôi tin tưởng trọn vẹn,
th́ cha là t́nh yêu thực thể mà tôi cảm
nhận.
Cha
đă đến tham dự ĐH, chỉ v́ ḷng yêu
thương của cha đối với đứa
con thân yêu của ḿnh, thế thôi. Nh́n nét
mặt vui tươi của cha, tôi nghĩ
rằng chắc cha đang hănh diện với
sự trưởng thành của PT ĐH. Đứa
con thân yêu của cha vẫn c̣n khiếm
khuyết, chưa được vẹn toàn, nhưng
đă dám nhận lănh trách nhiệm cha giao cho, và
nhất là cố gắng để xứng đáng
là người con thân yêu của cha.
Tôi
nhớ khoảng 3 năm trước đây khi
đến tham dự với ban Phục Vụ
tại Joliette, anh Hào có chia sẻ ư nghĩ về
một bức tranh đẹp. Anh nói rằng
một bức tranh đẹp là nhờ bối
cảnh, là nhờ những bóng mờ phía sau.
Đến tham dự đại hội ĐH02, tôi
trở về với một bức tranh tuyệt
vời trong tâm
hồn, tôi
trở về với những xúc động
về những bóng mờ tràn đầy t́nh người,
t́nh Chúa . Tôi nhớ đến bước chân
chập choạng của bé Nathalie, h́nh anh Liêm
dậy thật sớm cho con bú sữa để
Anh Vinh có thể rảnh rỗi trong vài giây phút,
h́nh anh bé Bảo Viên ôm bố nói “con thương
papa.” H́nh ảnh thức khuya dậy sớm
của anh chị nhóm Lên Đường, h́nh
ảnh yêu thương của ông ngoại, h́nh
ảnh các em vui chơi, nhưng không kém phần
nghiêm chỉnh. Đó là những bóng mờ, đó
là bối cảnh, hay đó là những mảnh t́nh
cần thiết để có được
một bức tranh đẹp, như bức tranh
ĐH chúng ta đang có hiện nay.
|
|