|
Qua các biến cố,
qua thời gian, kinh nghiệm cho tôi thấy sức mạnh của Chúa có nhiều
giai đoạn, nhiều mức độ khác nhau trong tôi. Gian đoạn đầu ngài
giúp tôi biết chấp nhận sự thật, biết đương đầu với sự thật, với
hoàn cảnh, thực tại của ḿnh; tuy ngay lúc đầu không tránh khỏi sự
thoái thoát, bất b́nh nên lắm lúc vùng vẫy, chối từ. Gian đoạn thứ
hai mạnh hơn, Ngài giúp tôi như không c̣n thấy ḿnh hiện hữu nữa mà
một quyền lực nào đó đầy uy quyền đang hiện hữu cách sống động trong
chính con người tôi.
Có những
việc liên tục không lành xảy ra, tôi không có thời gian để khuây
nguôi, để chữa lành, kể cả để tha thứ cho kẻ khác, v́ nó liên tục
đến với chủ đích phá hại, quấy rối của người phàm. V́ sự liên tục
này nên thời gian không có chỗ chen vào để cho tôi cái cơ may chữa
trị các vết thương. Thế mà sức mạnh vô biên của đấng vô h́nh trong
tôi đă xóa bỏ mọi ưu phiền, mọi lo lắng, giúp tôi sống vui, sống
mạnh, để mặt gió thổi mây bay, với tinh thần “Chó sủa mặc chó, đoàn
lữ hành đi cứ đi”, thế là Chúa với tôi cùng đi; rồi có lúc chợt tỉnh
ḿnh không tin được sao ḿnh đứng vững và tha thứ được cho kẻ khác.
Khi nghiệm ra mới biết đó là sức mạnh của Chúa, sự sống của Chúa,
sức mạnh của Chúa, sự sống của Chúa chính là Chúa, v́ thế tôi không
nhờ đến thời gian của tháng ngày v́ chính Chúa là thời gian, và thời
gian là Chúa, “Chúa là thời gian của hôm qua, hôm nay và măi măi”.
Nhưng có
những lúc Chúa muốn cho tôi thấy rơ sức mạnh của Ngài hơn, cái sức
mạnh mà “Thầy biểu lộ cách trọn vẹn trong sự yếu đuối của tôi” nên
Ngài bèn lấy nó đi trong giây lát, chỉ trong giây lát thôi th́ tôi
đă điêu đứng, đă chới với rồi! Không phải Chúa muốn “khoe” cái uy
quyền của Chúa mà Ngài muốn “khoe” t́nh yêu của Ngài dành cho tôi.
Khi Ngài rút cái “hơi thở” đó đi tôi bắt đầu hoảng sợ, lo lắng, bao
nhiêu bất an đùng đùng kéo tới, nỗi oán hận sống lại, cơn buồn phiền
tái sinh, kể cả thân xác cũng run rẩy theo!!!, thế là tôi thưa với
Ngài: “xin đừng mài dũa con nữa, đă đủ cho con rồi, xin đừng bẻ con,
Chúa bẻ con sẽ găy, xin đem con về lại cánh tay từ ái của Ngài để
con được sống trong b́nh an.”
Giờ đây khi
nh́n hay nghĩ đến h́nh ảnh một người mẹ cầm hai tay đứa bé đang
chập chững tập đi, đứa bé vui cười hớn hở, mắt sáng ngời, trông đầy
tự tin như muốn khoe cái thành tích của ḿnh: “trước kia tôi ḅ,
nhưng nay tôi đă biết đi”. Thế rồi người mẹ rút hai tay về, từ nét
mặt hớn hở đầy tự tin đó bỗng nhiên đứa bé biến sắc, hoảng hốt và té
ngă, thế là nó khóc ̣a, lo sợ, nh́n quanh quẩn t́m kiếm Mẹ, rồi
người mẹ thương hại, nhưng mỉm cười v́ biết việc ḿnh làm nên đến đỡ
đứa bé vào ḷng. Cảm nghiệm khi thiếu sức mạnh của Chúa trong tôi
cũng vậy, không có Chúa tôi hoảng sợ, lo buồn và dễ té ngă!.
Trên con
đường theo Chúa, thời gian không c̣n là dĩ văng v́ dĩ văng đă qua,
ta không thay đổi được nữa rồi; thời gian cũng không phải là tương
lai v́ tương lai chưa đến, ta cũng không kiểm soát được việc ǵ chưa
đến; chỉ có hiện tại, cái hiện tại đáng quí này đây, lúc này, ngay
bây giờ mọi sự tốt đẹp phải được bắt đầu, lại một lần nữa tôi phải
bắt đầu, phải “nhường bộ” Chúa v́ yêu, trong sự tự do lựa chọn này
tôi chấp nhận những điều Chúa muốn và giờ đây tôi sống trong tự do,
tự do đúng nghĩa, tự do không phải tôi muốn làm ǵ th́ làm, muốn nói
ǵ th́ nói mà tự do đây có nghiă là tôi không bị ràng buộc bởi tự ái,
đố kỵ, bởi những hơn thua theo thói đời, bởi sợ hải, tôi không để
chúng ngăn cản được tôi v́ thế tôi tự do. Tôi đă thoát ra khỏi nó,
ra cái ṿng đai này, tôi đă giẫm lên nó mà đi, cái ngăn cản tôi từ
nội tại đến ngoại tại sẽ chẳng không làm ǵ được tôi. C̣n có Chúa
tôi c̣n tự do. Thời gian trong Chúa giúp tôi biết từ bỏ những tự do
khác, những tự do nào ngăn cản tôi đến gần Chúa và giờ đây tôi thật
sự tự do, tự do yêu Chúa mà không bị ngăn cản bởi những cái trên và
tôi cũng xin Chúa lấy hết những tự do khác trong tôi, chỉ để lại
trong tôi một tự do duy nhất, đó là tự do yêu Ngài để tôi được mềm
dẽo dưới tác động của Chúa Thánh Thần và đây là cái tự do thật sự mà
tôi cần đến, mà tôi khát khao. Thế th́ tôi có cần một tuần, một
tháng, một măm nữa để đặt lại vấn đề với Chúa và với tha nhân không?
hay tôi phải nên bắt đầu mọi sự tốt đẹp từ bây giờ, lúc này, cái món
quà của hiện tại mà Thánh nữ Têrêxa Hài Đồng Giê-su đă diễn tả trong
những câu thơ của Ngài:
“Lạy Chúa
Trời con,
Chúa biết rơ v́
yêu mến Chúa
Ở trần gian con
không có ǵ hơn là ngày hôm nay.
Mỗi lúc là một
vĩnh cửu, một vĩnh cửu hoan lạc.
Hôm nay ngày
vĩnh cửu.”
Sau khi
nghiệm ra Chúa là thời gian, nghiệm ra với tất cả cảm nghiệm ơn phúc
của ḿnh, tôi viết hoa chữ THỜI GIAN và khi nghĩ đến THỜI GIAN tôi
nghĩ ngay đến Chúa để rồi không chần chừ hứa hẹn, cùng Ngài tôi bước
lên.
Anna Đặng
Liên Hương
|
|