|
Chiều thứ sáu,
Cha Toàn và hai chúng tôi là những người đầu tiên của khoá bước vào
trung tâm thanh vắng, cảm giác nhẹ nhàng lại đến với tôi mỗi khi vào
nhà tĩnh tâm. Thong thả, tôi mang những thùng, túi xách lớn bé vào
pḥng khách. Hành trang của chúng tôi không quá cồng kềnh, được xếp
gọn vào góc nhà trong vài phút, tôi nhanh chóng sắp đặt những giấy
tờ cần thiết lên chiếc bàn nhỏ đầu hành lang để chuẩn bị đón tiếp
các anh chị khóa sinh.
Năm nay là năm
thứ 4 Cha Toàn sang giúp chúng tôi tĩnh tâm, từ khoá Linh Thao dă
chiến tại “rừng” Crieff Hills năm 99, tôi gọi thế v́ những thiếu
thốn của cottage, thích hợp cho cắm trại hơn là tĩnh tâm; đến nhà
tĩnh tâm tiện nghi, rộng thoáng với cảnh trí thiên nhiên xanh tươi
chung quanh của một trung tâm biệt lập, gần thành phố như nơi nầy.
Cha và anh Chức,
chồng tôi, loay hoay ra vào để chuyển đồ đạt vô bên trong và trang
trí pḥng họp. Cha Toàn cười khích lệ: “Khá rồi nhá! nhuần nhuyễn
rồi nên không c̣n tất bật, vất vả như những năm đầu nữa phải không?”
Cám ơn cha, cám ơn những nhẫn nại, chịu đựng của Cha dành cho nhóm
chúng con. Con biết, cái “amateur” của con làm khổ Cha nhiều lắm. Từ
những năm đầu thiếu kinh nghiệm tổ chức, con đă để cho cha và các
anh chị làm Linh Thao với muỗi, đến Linh Thao... cá hộp v́ đông
người mà pḥng ốc lại nhỏ. Đáp lại, cha chỉ cho chúng con những nụ
cười, rung cả rốn, để quên đi những “khốn khó” chung quanh.
Xoay một ṿng,
tôi đă sắp xếp đâu vào đấy, nh́n đồng hồ chỉ mới hơn 6 giờ rưỡi, c̣n
đến gần tiếng rưỡi nữa mới vào khoá, có lẽ tôi nhuần nhuyễn thật rồi
nên không c̣n nghe lo âu, bồn chồn như những năm qua. Thoải mái, tôi
ngồi nh́n mưa tí tách ngoài hiên để thả hồn t́m ư thơ nào đó. Nhưng
tôi làm thơ dở lắm bèn hoàn hồn, đứng lên nhoẻn miệng cười với anh
chị Hữu Trâm, cặp đầu tiên vừa bước vào tham dự khoá Tĩnh Tâm Gia
Đ́nh, cũng là khoá đầu tiên được tổ chức cho Toronto chúng tôi.
Mọi người lần
lượt đến, cha quản nhiệm xứ tôi cũng đến sớm hơn dự định, thân t́nh
hỏi han, tṛ chuyện với chúng tôi. Các anh chị mới đi lần đầu đă có
mặt đầy đủ, vui vẻ nhận pḥng rồi trở ra ngồi nhâm nhi ly cà phê
nóng trong pḥng khách nh́n ra khoảng sân có hồ nước và cây cảnh nên
thơ trước mặt. C̣n 30 phút nữa đến giờ khai mạc, các bồ nhà xuất
hiện gần như cùng lúc. Hay thật, các anh chị đă quen giờ giấc nên
đến đúng boong, chẳng lệch, chẳng lạc đường nào; nhanh nhẹn vào
pḥng cất hành lư c̣n nói vói ra: “Cái pḥng nầy của tui hồi năm
ngoái, tui thích ở đây!”. Ừa, th́ cứ vào đấy, nhưng sang năm em sẽ
giảm giờ tiếp đón xuống một tiếng đồng hồ, các anh chị đă cho em chờ
gần trẹo cổ.
Chúng tôi tíu
tít tṛ chuyện, chào hỏi nhau, như những người thân cách xa cả năm
dài giờ mới được gặp lại. Từng tràng cười nổi lên với câu pha tṛ
của ai đó nhắc về kỷ niệm năm qua: “Sao...chưa tới”, nhắc nhở người
bạn c̣n vắng mặt lần nầy v́ những năm qua không bao giờ thiếu chị.
T́nh thân chúng tôi cho nhau vậy đó, ngày thường bận rộn ít dịp gặp,
vậy mà tới khoá th́ bận mấy cũng xếp lại để lại cùng nhau quây quần
bên Chúa. Ngoài trời mưa tạnh từ lúc nào, nắng chiều đă lên trải
chút hanh vàng cho cỏ thêm xanh.
Lần nầy là tĩnh
tâm gia đ́nh nên lệ thinh lặng không đặt ra. Chúng tôi vừa nói, vừa
đi vào pḥng họp, thánh lễ Linh Thao lại được cử hành trên chiếc bàn
thấp giữa pḥng, Cha Toàn lại vừa qú, vừa làm lễ. Anh chị em chúng
tôi ngồi xếp bằng chung quanh bàn thờ đơn sơ đó, bỏ mặc những chiếc
ghế nệm tiện nghi sau lưng. Tiếng guitar của Tâm lại nhịp nhàng đệm
cho những bài hát mà cha vừa tập cho chúng tôi. Nh́n Tâm-Trang, cặp
vợ chồng trẻ nhất khoá ngồi bên nhau, thêm baby trong bụng mẹ, tôi
cảm nhận một hạnh phúc thâm trầm trong đơn sơ hiện có. Chúa ơi, con
nh́n được hạnh phúc của Chúa qua anh chị em để cảm nhận bàn tay Chúa
vẫn dẫn dắt, đỡ nâng chúng con hằng ngày trong cuộc sống. Mắt tôi
cay cay v́ lời hát, tiếng đàn lại cất lên trong căn pḥng ấm cúng có
nến, có hoa, có bàn Thánh đơn sơ cho không khí hiền hoà trổi bật.
Hơi thở của T́nh Yêu Thiên Chúa cho loài người sự sống, cha đang nói
với chúng tôi về t́nh yêu đầu tiên của nhân loại ghi từ Sáng Thế Kư;
bao lo lắng, buồn phiền của tôi bỗng ch́m lắng, lăng quên. Tôi đang
sống trong giây phút b́nh an của T́nh Chúa và ḷng người thánh thiện.
Những hạt mưa
nhẹ đập vào cửa sổ như đệm cho bài thánh ca thêm trầm lắng. Thánh lễ
khai mạc được chúng tôi tiếp nhận với tất cả cảm xúc của tâm hồn.
Cám ơn Chúa v́ T́nh Thương Chúa dành cho con bàng bạc như hương nến,
thâm trầm như lời kinh. C̣n ǵ đẹp hơn nữa đâu, h́nh ảnh những đôi
hôn phối sau bao chục năm có nhau trong đời, đă qua biết mấy ngọt
ngào hay cay đắng, chiều nay vẫn bên nhau cùng chung lời hát dâng
trong Thánh Lễ. Chúa ơi, con biết nói làm sao những lời cảm tạ,
những nỗi nghẹn ngào v́ cạnh những cặp anh chị bên nhau vẫn c̣n có
một vài người đơn lẻ, mà một trong vài người ấy là đứa con gái thân
yêu của con. Chút nhói đau trong tim, Chúa ơi, đây là lời cầu nguyện,
con dâng lên Chúa chút xót xa của chiều nay. Con cầu xin Chúa thương
đến, ghé mắt nh́n những giọt lệ long lanh đă có giữa anh chị em
chúng con, chỉ có Chúa mới hiểu hết ư nghĩa những giọt nước mắt đó,
xin giúp chúng con lau đi với b́nh an.
Ngày thứ bảy,
sau giờ kinh sáng, bài giảng huấn với chủ đề T́nh Yêu được Cha Toàn
thêm vào những bài thơ sưu tập. Cha hay thiệt, những bài thơ t́nh
thật hay của các nhà thơ tiền chiến nổi tiếng viết đă lâu, vậy mà
tôi mới nghe đọc lần đầu. Chúng tôi cười cho cái lăng mạn đáng yêu
của Love. Nhưng cũng nhờ chất lăng mạn đó, ông xă tôi quay qua nh́n
vào mắt tôi cười nhẹ, tôi bỗng gặp lại ánh mắt và nụ cười của hơn 30
năm về trước, lúc hai đứa c̣n giữa sân trường trao thư.
Các workshops
bỏ túi được Cha hướng dẫn cho chúng tôi thực hiện. À há! Workshop
của Adong và Evà, là tên hai nhóm nam nữ được Cha chia ra cho khoá
sinh. Rồi th́ flip chart, markers lại được chúng tôi chia nhau; anh
đường anh, em đường em, t́nh nghĩa đôi ta vẫn tiếp diễn nhưng bây
giờ tạm thời: Em và các chị bạn của em chiếm pḥng họp, c̣n anh và
các chúng anh tự tiện ra ngoài sân cỏ vừa bàn thảo, vừa xông hương
cho thoả ḷng các ông.
Đề tài thảo
luận: 10 điều để DỄ Cảm Thông và Tha Thứ - 10 điều để KHÔNG Cảm
Thông và Tha Thứ. Cha Toàn chỉ xin nêu lên có 10 điều nhưng, ôi thôi,
chúng tôi ghi vội vă trên flip chart không biết bao nhiêu điều khi
brainstorm về đề tài vừa thảo. Đủ thứ hết, bao nhiêu tội của các ông
được chúng tôi liệt kê đầy dẫy. Nhưng, “Không phải đâu các chị, sai
rồi, các chị phải nói về chính các chị đấy!” Cha Toàn vừa trở vào,
vừa cười bảo chúng tôi. Th́ ra lầm lẫn tai hại, thay v́ nhận biết
những sai trái của ḿnh, chúng tôi lại đi kể xấu “người ta”. Bây giờ
viết về ḿnh th́... hơi khó các chị nhỉ! Nhưng phe Adong đâu có hơn
ǵ, cũng đang bị cha stop v́ kể tội các bà, bèn tuyên bố một câu
xanh rờn: “Chúng con đâu có ǵ để nói đâu!?” khi cha bảo các anh
phải nói 10 điều để KHÔNG Cảm Thông và Tha Thứ từ chính các anh.
Đúng là xét đoán, kể tội người khác th́ dễ, nhưng nói về chính ḿnh
th́... eo ơi! Để tụi con suy nghĩ chút đă!
Hơn nữa tiếng
làm brainstorm, hai bảng 10 điều Có và Không của Cảm Thông, Tha Thứ
của chúng tôi cũng hoàn thành. Nhờ đó, chúng tôi thấy được những tật
xấu kiểu: Tự ái, nói dai của các bà; và độc tài, “làm phách” của các
ông được tự nhận viết xuống bằng giấy trắng, mực xanh đỏ trên các
flip chart, không c̣n chối căi được nữa! Chúng tôi trở vào tŕnh bày
với nhóm lớn. Nhóm Adong cử đại diện lợi hại quá, kể tội ḿnh nhưng
vẫn bắn xéo Evà chúng tôi. Nhóm Evà bèn chỉ định tôi lên vừa tŕnh
bày, vừa phản pháo. Chúng tôi có những tràng cười thoải mái cho nhau,
đồng thời nhận ra những ưu khuyết điểm trong đời sống hôn nhân. Một
bài học tế nhị chúng tôi đều nhận ra khi thảo luận, mỗi một điều là
một đề tài đáng cho chúng tôi suy nghĩ và duyệt lại cách cư xử với
nhau để làm tăng hay giảm Tha Thứ, Cảm Thông cho đôi lứa.
Cũng một thể
thức, chúng tôi viết với nhau 10 điều răn và 8 mối phúc thật cho
Adong-Evà, vừa vui, vừa sâu sắc v́ vợ chồng có dịp cầu nguyện riêng
và thảo luận với nhau trong niềm cảm thông. Tôi nhớ buổi sáng trong
nhà tĩnh tâm, hai chúng tôi sánh vai nhau, lần bước xuống bậc thang
dẫn đến con suối nhỏ róc rách dưới thung lũng sau đồi, chồng tôi
quàng vai tôi khi tôi buột miệng: “Giống bước xuống thác Prenn ngày
xưa quá anh há!”. Con cám ơn Chúa hoài v́ những hạnh phúc Chúa ban
tặng cho chúng con khắp nơi, bất cứ lúc nào chúng con biết dừng lại,
để ư kiếm t́m.
Trước giờ Thánh
Lễ bế mạc, một niềm vui lạ lùng đến với tôi khi con gái tôi tươi
cười bước vào pḥng họp với chồng nó. Tôi ngạc nhiên và thầm cám ơn
Chúa, v́ con rể tôi mặc dù luôn tôn trọng tín ngưỡng của vợ nhưng
rất ít khi dự lễ, đang bước vào pḥng họp chuẩn bị tham dự Thánh Lễ
với chúng tôi. Nh́n quanh tôi nhận thấy không c̣n ai đơn lẻ. Chúa ơi,
con cám ơn v́ những an bài Chúa luôn dành cho chúng con. Xin T́nh
Yêu Thương của Chúa ở cùng chúng con măi, để chúng con nhận ra đời
sống nầy luôn dạt dào ơn huệ khi chúng con biết cho nhau yêu thương
chân thành. Xin cho dù đời luôn có những thách đố nhưng chúng con
vẫn sánh vai nhau bước tới, để chúng con nhận ra những ngọt ngào hay
cay đắng như hương vị của cuộc đời, làm dồi dào cho cuộc sống, đời
sống được phó thác vào T́nh Yêu Thương, bảo bọc của Chúa chúng con.
Cho các bạn tôi
và Uyên,
Từ khoá Tĩnh
Tâm Gia Đ́nh, tháng 6 năm 2002
Mỹ Thanh
|
|