Các bạn Đồng
Hành thân mến,
Mùa hè là
mùa của nghỉ ngơi, học hỏi và tĩnh tâm. Khi viết những dòng chữ nầy
tôi cũng vừa xong tuần tĩnh tâm hằng năm ở Los Altos, CA. Tôi cầu
chúc các anh chị và các nhóm khắp nơi một mùa hè nghỉ ngơi, học hỏi
và tu luyện đời mình để Chúa được sáng danh hơn. Cầu chúc các bạn
trẻ lên đường đi Đại Hội Giới Trẻ ở Toronto được bình an, tràn đầy
sức sống và ơn sủng của Chúa.
Mỗi lần về
tĩnh tâm ở đây tôi thích vào nhà nguyện và cầu nguyện dưới chân
thánh giá Chúa. Trong hai ngày đầu của tuần tĩnh tâm cha linh hướng
cho tôi đọc bài “thánh vịnh - psalms of a laywoman” do Edwina
Gateley viết, và trong bài này hai chữ, “alone - đơn độc” và “empty
- trống rỗng,” đến với tôi như lời mời gọi của Thầy cho tôi. Tôi
dừng lại ở đó và lòng tôi như bị thu hút bởi hai chữ nầy. Tôi nhìn
Chúa và Chúa nhìn tôi. Chúa muốn nói gì với tôi đây? Trong mắt Ngài,
Ngài đọc được cõi lòng sâu thẳm của tôi. Trong mắt tôi, tôi nhìn
được sự đơn độc và trống rỗng của Ngài trên thập giá.
Đơn độc và
trống rỗng bình thường không hấp dẫn tôi, vì tôi không muốn đời sống
tôi gắn liền với hai chữ đơn độc và trống rỗng. Cuộc sống hằng ngày
của tôi thường bận rộn. Làm tuyên úy cho bệnh viện, mỗi tuần tôi
trực ba đêm, ban ngày tôi đến với bệnh nhân. Tôi có văn phòng làm
việc riêng, nhưng văn phòng chính của tôi không phải ở đó, nhưng là
các phòng của bệnh nhân. Từ phòng nọ đến phòng kia. Từ bệnh nhân nầy
đến bệnh nhân nọ. Ngày sống của tôi luôn luôn với mọi người. Tôi
không làm việc một mình, không sống một mình. Sống là sống với tha
nhân. Đó là triết lý của đời tôi. Đơn độc và trống rỗng không cần
thiết cho đời sống hằng ngày của tôi. Thế nhưng, hôm nay hai chữ đơn
độc và trống rỗng lại về như một lời mời gọi thật lạ lùng. Tại sao?
Tôi vẫn biết
hai chữ nầy tự nó không tốt, không xấu. Tốt hay xấu là do mục đích
của nó. Đơn độc và trống rỗng để làm gì mới quan trọng, mới có giá
trị. Hai chữ nầy không rời tôi và tôi cũng không rời hai chữ nầy
được. Cuối cùng, Chúa cho tôi nhận ra ý nghĩa cao đẹp của nó: đơn
độc là món quà cần thiết để ở một mình với Chúa và trống rỗng là món
quà để tâm hồn tôi có chỗ cho Chúa đến và ở lại với tôi.
Sau những
ngày tĩnh tâm ở đây tôi bắt đầu thích đơn độc và tôi mê trống rỗng.
Đơn độc và trống rỗng luôn luôn song hành, cần thiết cho nhau, không
thể tách rời nhau được. Nếu đơn độc mà không trống rỗng, đơn độc
không còn là đơn độc, và nếu trống rỗng mà không đơn độc, trống rỗng
sẽ không vẹn toàn.
Đơn độc là
một trạng thái từ bỏ mọi sự bên ngoài để tôi thuộc trọn về Chúa, và
trống rỗng là trạng thái từ bỏ mọi sự bên trong để Ngài thuộc trọn
vẹn về tôi. Trong đơn độc tôi không muốn ai ngoài Chúa; trong trống
rỗng tôi không muốn gì ngoài Chúa. Đôi lúc trong đơn độc và trống
rỗng, tôi cũng cảm thấy lẻ loi, cô đơn, yếu đuối, nghèo nàn, sợ hãi,
nhưng chính lúc đó là lúc tôi thật bình an và thật hạnh phúc vì tôi
thuộc trọn vẹn về Chúa và Chúa thuộc trọn vẹn về tôi.
Những ngày
xuống núi tôi vẫn nhận ra sự cần thiết của đơn độc và trống rỗng
trong đời sống hằng ngày của tôi. Đơn độc và trống rỗng là một cách
sống giúp tôi ý thức Chúa là bạn đường duy nhất của đời tôi và chỉ
có Chúa mới phủ lấp những khắc khoải, những khát vọng sâu thẳm trong
đời tôi.
Muốn cho
muối được mặn nồng, ánh sáng không bị lu mờ, tôi cần phải có món quà
đơn độc và tấm lòng trống rỗng. Khi phục vụ, làm muối cho đời, ánh
sáng cho trần gian, hành trang, người bạn đồng hành tôi cần phải có
không gì khác hơn là sự đơn độc và trống rỗng nầy.
Ở đây tôi
không chỉ nói đến đơn độc trong đời sống nhưng còn đơn độc trong
cách phục vụ nữa. Tôi phải tự do hoàn toàn cho Chúa dùng theo chương
trình của Ngài. Tôi phải trống rỗng hoàn toàn cho Chúa được lấp đầy
cách phục vụ của tôi. Trong đơn độc tôi không để ai ngoài Chúa ảnh
hưởng đến đời sống phục vụ của tôi. Trong trống rỗng tôi không mang
lại gì khác hơn ngoài Chúa đến cho mọi người và từng người tôi phục
vụ.
Ơn gọi của
tôi không phải là làm việc này việc nọ, ơn gọi của tôi chính là Chúa.
Người ta làm vì đồng tiền, tôi làm vì ích lợi cho Nước Chúa, và đồng
tiền đến như là kết quả của công việc, không là cùng đích của công
việc.
Chúa vừa là
thầy vừa là bài học. Chúa vừa là món quà tôi cho đi vừa là món quà
tôi nhận vào. Chúa là khởi đầu và cùng đích của đời sống phục vụ tôi.
Tôi phải học và chuẩn bị những kiến thức cần thiết để phục vụ, nhưng
chính Chúa là kiến thức cuối cùng, là bài học duy nhất tôi có và cho
đi. Con người hôm nay không cần tôi, không cần tài năng tôi, bằng
cấp tôi, lời rao giảng hùng hồn và sâu xa của tôi, điều người ta cần
đó là Chúa.
Tĩnh tâm năm
nay Chúa đến với tôi qua món quà “đơn độc” và “trống rỗng.” Còn bạn?
Món quà Chúa đến với bạn năm nay là gì?
Thân mến
trong Chúa Kitô,
Lê Quốc Tuấn,
S.J.
|