|
(trích từ Dế
Mèn Phiêu Lưu Kư St. Cabrini Mountain, Denver, Colorado)
Tôi đến “tŕnh
diện” với nhóm Đồng Hành Denver lần đầu tiên vào môt buổi chiều chớm
thu, khi những chiếc lá hơi úa vàng cũng vôi vă theo những làn gió
bay nhè nhẹ, lững lờ như mời gọi trước khi chúng chạm mặt đất. Hơi
gió se se lạnh của miền núi khiến tôi rùng ḿnh khi đứng trước môt
căn nhà có hàng chữ “retreat house.” Hít môt hơi thở dài và sâu
trước khi đưa tay gơ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi gơ lại lần thứ
hai, vẫn không có ai đáp trả. Tôi đành vặn nắm đấm cửa và đẩy nhẹ
cánh cửa chỉ khép hờ, tôi bước vào bên trong một gian pḥng nhỏ, nơi
đó chỉ có đôi ba chiếc ghế và môt tủ sách cộng thêm vài bức tranh
nhỏ treo trên tường. Cảnh vật trong pḥng không làm tôi bận tâm.
Tôi đang thắc
mắc tự hỏi không biết là ḿnh có đến đúng chỗ retreat hay không mà
sao vắng lặng quá, chẳng có môt chút ǵ gọi là nơi dành cho khóa
tĩnh tâm cuối tuần cả. Đang lúng túng chưa biết tính sao, th́ tôi
nghe có tiếng đàn guitar thùng và một giọng hát ồm ồm vịt đực vang
lên từ bên hông hành lang... “xin cho con biết lắng nghe, lời ngài
day con trong đêm tối.” Tôi đi men theo tiếng hát ấy và dừng trước
một căn pḥng, cửa khép hờ, bên trong có ánh đèn vàng leo lét hắt ra,
tôi không trông thấy người đang hát, có lẽ anh ta đang cầu kinh với
môt số người chăng? Tôi chợt thấy ngại v́ tưởng ḿnh đă đến trễ. Giơ
tay gơ cửa. Không có tiếng trả lời. Tiếng hát vẫn cứ cất lên môt
cách say sưa như không nghe biết ǵ chung quanh. Tôi lại gơ thêm lần
thứ hai, vẫn không có tiếng trả lời. Tôi mạnh dạn gơ lần thứ ba, lần
này môt cô gái xuất hiện bên khung cửa pḥng kế bên.
- Hi! Welcome.
Phải Nhàn không?
Tôi mỉm cười
gật đầu chào cô gái.
- Chào chị, đây
có phải là nơi tĩnh tâm của ĐH Denver?
- Đúng rồi.
Ḿnh tên là Nhi. Welcome Nhàn tới với nhóm nha!
Tôi rất ngac
nhiên khi cô gái biết tên tôi. Sau vài ba câu xă giao rất thân t́nh,
cô đưa tôi lên lầu và bảo pḥng ngủ của tôi và nàng ở trên đó. Tôi
hơi thất vọng v́ phải ngủ chung pḥng với người lạ. Từ trước tới giờ
tôi chưa hề ngủ chung với ai, trừ khi sau khi lập gia đ́nh, tôi đành
phải “share pḥng, share giường” với ông chồng yêu quí của tôi mà
thôi. Tôi hơi miễn cưỡng khi đi theo cô gái lên lầu nhận pḥng,
ngang qua dăy hành lang, trên vách tường có treo môt tấm h́nh của
Thánh Cabrini, người sáng lập ra ḍng này, tôi hơi rùng ḿnh, v́ có
môt cảm giác thât lạ. Khi vào đến pḥng ngủ, Nhi đă chỉ chỗ cho tôi
cất dọn đồ đạc và đưa tôi xuống nhà bếp. Tạ ơn Chúa đă thương tôi,
Ngài thật ư nhị hết sức. Ngài biết được tôi “sợ ma” đến thế nào mới
cho tôi ngủ chung pḥng với môt người lạ để tôi “đỡ sợ”. Thú thật
với các bạn nhe, tôi sơ ma lắm. Ma ǵ tôi cũng sợ hết. Ma le, ma da,
ma rút ruột... Duy chỉ có ma-măng (mom) là dễ thương nên tôi không
sợ thôi.
Nhi đưa tôi
xuống pḥng ăn, ở đó chưa có ǵ để có thể ăn đươc, v́ ban “ẩm thực”
của nhóm chưa ai đến, nên chúng tôi ngồi chuyên văn một hồi rồi một
chàng trai xuất hiện với bộ mặt tươi tắn.
- Hi, chị Nhàn.
Chị khoẻ không? Em tưởng là chi sẽ không đến.
Tôi gật đầu
chào chàng trai, ḷng vẫn cứ thắc mắc tại sao cả cô gái và chàng
trai đều lại biết tên tôi khi tôi chưa kip giới thiệu? Chàng trai,
Việt, có nụ cười tươi tắn, giọng nói sang sảng và trông rất mau mắn.
Chàng ta hỏi tôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hoá ra người mà
tôi thỉnh thoảng “được” nói chuyên trên điện thoại lại là Việt.
Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau như thể là đă quen nhau lâu lắm
rồi. Đồng Hành có môt cái ǵ đó rất duyên và rất riêng. Có thể bạn
sẽ không cảm thấy thoải mái và thân t́nh trong một tâp thể nào đó
khi bạn mới gặp lần đầu. Nhưng với ĐH th́ lại khác, người chưa quen
bao giờ cũng đươc ân cần đón tiếp. Những kẻ đă “nhẵn mặt” nhau rồi
th́ coi như là anh chị em trong cùng một gia đ́nh. Cái hay, cái
riêng của ĐH là thế!
Đang khi chúng
tôi nói cười vui vẻ th́ thêm một chàng trai nữa xuất hiện. Tôi mau
mắn đứng dậy và ch́a tay ra hết sức “lễ độ” và nhanh mồm nhanh miệng
“chào anh”.
- Giới thiệu
với chị Nhàn, đây là cha Lê Quốc Tuấn, tuyên úy phong trào ĐH toàn
quốc.
Tôi “a” lên môt
tiếng. Th́ ra người đang đứng trước mặt tôi là một linh mục, là cha
Lê Quốc Tuấn. Tôi đọc báo ĐH thường xuyên, giở ra trang đầu tiên của
tờ báo bao giờ cũng có vài hàng mở đầu của tuyên úy phong trào,
nhưng có bao giờ “ngắm” tấm h́nh chân dung nho nhỏ in trên măt báo
ấy đâu. Thế là tôi phải rối rít lên để xin lỗi. Có lẽ cũng không sao,
v́ cha Tuấn sẽ thấy ḿnh trẻ thêm được vài tuổi!
Buổi tối hôm đó
moi người đến đầy đủ. Họ đă biết nhau từ lâu, duy chỉ có tôi là một
người lạ hoắc đối với họ, nhưng ai cũng có vẻ cởi mở, nhiệt t́nh và
rất “tử tế” đối với tôi.
Sau những chào
hỏi và giới thiệu, mọi người đều vui vẻ làm quen với nhau. Rồi cũng
từ đó, chúng tôi đi bên nhau, đi trong thinh lặng và b́nh an, mục
đích chung cho cả nhóm là “đi t́m Đức Kitô”.
Tôi đă th́ thầm
cảm tạ Chúa đă cho tôi có cơ hội để đến với ĐH Denver, một gia đ́nh
mới của tôi tại thành phố này. Chỉ môt lần găp gỡ các bạn, mà tôi đă
có những ấn tượng khó quên. Việt nhiệt t́nh và vui tính, anh Nghĩa
th́ điềm đạm và luôn tỏ ra là người anh hiểu biết, Dũng “mũm mĩm” và
rất dễ thương với vợ. Những lời chia xẻ của hai vợ chồng Dũng-Diễm
đă cho tôi những suy tư rất sâu, một bài học quí giá mà tôi cần phải
học hỏi để đào thêm chiều sâu về ḷng cảm mến và phó thác hơn nữa
cho Chúa. Nhi th́ cho tôi những đêm tâm sự rất chân thành và dễ
thương. Đặc biệt là linh mục LQT đă gợi cho tôi những bài huấn đức
thật hay, thật ư nghĩa...
C̣n nhiều,
nhiều nữa, tôi không thể nói hết được, chỉ mong các bạn hăy cứ tiếp
tục nuôi dưỡng t́nh yêu cho nhau, san sẻ cho nhau và mang đến cho
moi người những nghĩa cử, những lời nói dịu dàng vui vẻ, những săn
sóc ân cần của môt trái tim đầy ắp t́nh thương. Tôi vẫn biết càng
trao bạn th́ càng được lănh nhận. Người cho đi nhiều th́ cũng được
lănh nhiều. Tôi không có ǵ để cho bạn cả. Tôi không có tiền hay
danh vọng để cho bạn, bởi chính những thứ đó cũng làm cho tôi khắc
khoải, lo lắng, kiếm ăn từng ngày. Tôi chỉ có tấm ḷng với tất cả
những yêu thương tôi muốn dành cho bạn. Tôi không mong sẽ nhận được
lại như vậy từ bạn, tôi chỉ mong, bạn hăy cho người khác khi họ đang
cần đến bạn, như vây sợi dây chuyền t́nh yêu thương sẽ được nối dài
hơn, trải dài hơn, và cuộc đời này sẽ được tốt đẹp hơn nhờ những
nghĩa cử yêu thương của mỗi chúng ta.
Cảm tạ Chúa đă
cho con những ngày sống thanh thản và b́nh an trên núi với Chúa và
với anh em con. Amen.
|
|