|
Bây giờ La Cà
tôi nổi tiếng về la cà rồi. Ở đâu có Chúa có tình người và có ăn
nhậu là La Cà lại rề rề mò đến.
Làm sao mà để
đêm gây quỹ vùng lọt sổ mình được. Sửa soạn ăn mặc sạch sẽ, tóc tai
tươm tất, bơm một tí “xì dầu” cho hòa đồng với đêm của nam thanh nữ
tú, đêm mà các nhóm đã hẹn hò nhau đi rất đông, các chị đã cố gắng
nhịn ăn nhịn uống cả tháng trời để có thể “nhét” mình vào trong
những chiếc áo dài xinh đẹp.
Vì là đêm
gây quỹ nên những người tổ chức rất là kỹ lưỡng trong vấn đề chi phí.
Không muốn xài lố để bị lỗ, và cũng không muốn tằn tiện quá thì đêm
gây quỹ lại mất đi tiếng tăm của vùng.
Điều nầy
cũng dễ hiểu thôi, vì mình tằn tiện được bao nhiêu thì số tiền nầy
có thể lợi ích trong những việc làm sáng danh Chúa nhiều hơn.
Thường
thường trong cuộc sống người ta có ý nghĩa không hay lắm khi tình và
tiền đi “vai kề vai” với nhau, nhưng qua những việc làm của đêm gây
quỹ thì “tình và tiền” thật gắn bó với nhau. Tiền không phải “liền
với ruột”, nhưng tiền theo những động mạch đi thẳng vào trái tim.
Đem thêm người đến với tình Chúa, thêm nhiều người được đi “vacation
với Chúa”.
La Cà tôi
rề-rà đến nhà hàng như giờ trong thiệp, nhưng lái xe quanh quất mãi
mà không tìm ra chỗ đậu xe. Xe cộ đâu mà nhiều như vậy, người ta
phải hướng dẫn đến một bãi đậu xe khác, và “hữu duyên thiên lý” hay
sao mà chiếc xe trước mặt đang loay hoay tìm chỗ đậu lại là Kim-Anh,
từ Phoenix lò-mò xuống đây. Hỏi Hưng đâu thì Kim Anh cho biết
“thảy” Hưng xuống trước tìm chỗ ngồi, còn Kim Anh thì chạy lòng vòng
tìm chỗ đậu. Chồng như thế là nhất rồi, có mấy ai được “đẻ bọc điều”
như vậy.
Tôi được
biết, năm nay nhóm gia đình Nazarét tham dự đêm gây quỹ rất đông.
Nghe nói anh Trung đã phải vay mượn “sleeping bag” tứ-tung mới đủ
cho mọi người. Hơn 2000 năm trước đây, gia đình Nazarét đói lạnh bị
mọi người hất-hủi mới tìm được một hang lừa trú ngụ. Gia đình
Nazarét tân thời ngày nay di chuyển bằng xe van tân tiến, được trú
ngụ tại tư gia của anh “trưởng tiền”, lại còn được bát phố Bolsa,
cơm ngày ba, bốn bữa. Con cái của gia đình Nazarét chính cống thất
sướng ơi là sướng.
Đến nơi thấy
người với người thật là ngợp. Chẳng những các ông bà cụ, các nam
thanh nữ tú, các vị choi choi thật nhiều, mà các cha cũng có mặt
thật đông. La Cà lẩm nhẩm đếm có cha Bỉnh, cha Hào, cha Phong, cha
Chí, cha Pat “nhóm Hạt Cải”, và cha Phan “nhóm Cecilia”. Dự định là
20 bàn, nhưng không đủ. đứng trong không đủ phải lan ra cả bên ngoài.
Nhị Phương (PH, PT), Nhị Bảo (BC, BV) chạy tới chạy lui như gà mắc...
gì đó, năn nỉ lấy thêm bàn. Cuối cùng lấy hết tất cả bàn trong tiệm
vẫn không đủ chỗ, phải lấy luôn cái bàn để chén dĩa mọi người mới đủ
chỗ ngồi.
La Cà tôi
tuy mỏi mệt mới tìm được một chỗ an phận, nhưng cũng cảm thấy rất
vui với tình ĐH. Tự nghĩ chắc đêm nay mọi người không phải tới đây
vì những món ăn. Chắc mọi người không phải đến đây để chỉ thưởng
thức những màn văn nghệ, nhưng ngồi lại với nhau trong đêm nay phải
chăng chỉ vì một chút tình với nhau. Một chút tình nầy đã đem mọi
người đến với nhau, đã làm cho nhóm gia đình Nazarét rời bỏ cung
điện của Phượng-Hoàng-Thành đề xuống đây ngủ sàn, ngủ trọ như vậy.
Một chút tình như vậy nhưng cũng đủ để cho các cha thu xếp mọi
chuyện để có thể tham dự với chúng ta.
Chương trình
bắt đầu bằng những trò chơi rất dễ thương và cũng rất hào hứng.
Trò chơi thi
áo dài:
Không phải
là thi mặc áo dài đẹp, vì sợ đụng chạm tùm-lum đến nhiều người mặc
áo dài không đẹp. Vì thế chỉ ra giải thưởng cho bàn nào có nhiều
người mặc áo dài mà thôi, đẹp xấu không thành vấn đề và mấy ông mà
“đóng bộ” áo dài khăn đóng thì cũng được kể là mặc áo dài. Trong khi
miệng đang nhâm nhi món bát bửu thì tai của La Cà nghe tràn đầy
những lời qua tiếng lại.
“Tao đã dặn
mầy mặc áo dài đêm nay, vì chị PH, chị ML đã e-mail tới, e-mail lui
bao nhiêu lần rồi nhưng cứ mấy bộ “đồ bộ”, mặc hoài. Tuy mầy hơi
có da, có thịt một chút nhưng có sao đâu. Người ta chấm mặc áo dài,
chớ có chấm mập ốm gì đâu mà sợ không dám mặc áo dài.”
Một cô khác
thì bào chữa: “Tao vừa làm ra sở là lật đật chạy tới đây cho kịp giờ.
Áo dài còn để ở ngoài xe đó. Vào đây may lắm mới kiếm được một chỗ
ngồi, tao không dám bỏ đi thay áo dài vì sợ mất chỗ. Đâu phải lỗi
tại tao, lỗi tại nhiều người tham dự đêm gây quỹ chứ bộ.”
Một người
khác: “Anh trách tôi không mặc áo dài, chứ còn anh thì sao. Tại sao
anh không “đống” áo dài vào. Thử coi có tha thướt như người ta không.”
Cuối cùng
một bàn hầu hết các cô ở vào lứa tuổi ô-mai thắng giải, vì đều mặc
áo dài xinh xắn. Giải thưởng khi mở ra coi lại là một thùng “tã”
cho em bé. Mấy người tổ chức thật là thâm thúy, có lẽ muốn nhắn,
hay muốn chúc các các cô độc thân vui tính một điều gì đây. Nhưng
cuối cùng phần thưởng nầy được các cô tặng lại cho anh thư ký vùng
Quốc Cường, vì bà xã đã gần đến lúc cần rồi.
Một trò chơi
khác cũng không kém phần hứng thú là giải thưởng cho bàn nào có
nhiều thánh giá. Thôi thì mọi người lục lọi tìm xem Chúa ở đâu rồi.
Mọi thánh giá từ vàng, bạc, ngọc, đá, gỗ đều có giá trị trong lúc
nầy. Chúa ơi không có việc gì thì thôi, nhưng mỗi khi có việc gì đó
dù là một trò chơi nho nhỏ, thì sự hiện diện của Chúa cũng là điều
mong ước, và cần thiết cho nhiều người. Kết quả là bàn các bác
thuộc nhóm Cecilia có nhiều thánh giá nhất. Các bác lúc nào cũng
“phòng xa”, ngoài thánh giá đeo trên cổ, các bác lúc nào cũng thủ
một, hai tràng hạt trong người. Giải thưởng là một thùng mì-gói ăn
liền. Thôi thì tha hồ có thì giờ với Chúa, chỉ cần bỏ vào microwave
một tí là xong, thời gian còn lại tha hồ “5 sự vui, 5 sự buồn” với
Chúa với Mẹ.
Nhưng La Cà
tôi mê nhất là màn đấu giá. Những món quà tặng để đấu giá thật ý
nghĩa và giá trị đến từ lòng thương của các cha, và của các anh chị
trong phong trào ĐH. Những món quà đến từ Rome, từ Jerusalem, từ
quê hương VN, và những công trình kể sao cho hết của người ngồi tỉ
mỉ chắp những mảnh giấy vụn lại với nhau để tạo thành một bức tranh
tuyệt của tình Chúa, tình ĐH.
Nói đến tình
thương của những người cho đi, thì cũng không thể nào không đề cập
đến những người đã mở rộng vòng tay để “đấu giá” cho kỳ được những
món quà trên đây.
Không khí
đấu giá thật là sôi nổi, thật là tích cực và cũng thật đáng “đồng
tiền bát gạo” cho đêm gây quỹ. Những người giàu tình nhưng nghèo
tiền như La Cà, chỉ biết ngồi “há hóc miệng” mà nhìn, những đại cao
thủ ĐH đấu chưởng nhất dương chỉ với nhau. Người nầy đưa tay lên
chưa kịp hạ xuống, thì người đã phóng lên một chưởng “lên giá” ngay.
Món chưởng “tình ĐH” nầy được phóng ra từ mọi nơi mọi hướng. Cái
cần cổ của La Cà quay qua, quay lại, quay tới, quay lui thiếu điều
gảy cổ vì những ngón chưởng loạn xạ nầy.
Màn đấu giá
rất thành công, mọi người cám ơn nhau, cám ơn ĐH, cám ơn Chúa.
Riêng La Cà tôi thì lại muốn cám ơn chị TV, dễ thương ôi thật là dễ
thương, vì đã tặng tất cả tiền đấu giá được cho quỹ ĐH, cho báo ĐH.
Như vậy là báo có thêm “vitamin T” để giúp cho tờ báo mập mạp ra một
tí , ăn mặc bảnh hơn một tí. Và biết đâu nhờ vậy mà La Cà được ăn
cơm nhà nhiều hơn, không phải La Cà đến những nơi có tiệc tùng mang
tiếng quá trời.
*
Định viết
thêm nhiều nữa vì còn có quá nhiều điều muốn viết, và cũng vì mới ăn
đến món thứ tư mà thôi. Nhưng chị “trưởng báo” sợ viết nhiều quá
tốn mực, tốn giấy và cũng tốn thêm đồ ăn nữa nên đành phải ngưng vậy.
Thôi thì hẹn
lại sang năm viết tiếp, ăn tiếp. Một năm mới có một lần nhưng ân
tình thật tràn đầy. La Cà tin chắc rằng những món ăn tinh thần và
vật chất nầy sẽ giúp La Cà no thỏa. Nhưng vì mang tật xấu là “con
mắt to hơn bụng” nên dù đã no với tình ĐH, nhưng mắt mình vẫn thòm
thèm vẫn muốn thêm. Vì vậy mà ở đâu còn có món ăn “tình ĐH” là La
Cà vẫn muốn mon men đi tới “tìm ăn thêm”.
Đi kiếm ăn
khắp vùng trời TN rồi, La Cà lại có thêm ước mơ, biết đâu một ngày
nào đó mình được “số ông Địa”, có cơ hội La Cà đến những vùng trời
khác vùng TN nầy, thì cuộc đời sẽ được thỏa thuê biết chừng nào.
|
|