ĐH 2002.01  |  "Anh Em Là Muối Cho Đời.  Anh Em Là Ánh Sáng Cho Thế Gian."

 

Trang chính Bao DH 2002 2002-01
.

Muối Cho Đời

Kim Giao

 

CHÚA LÀ MUỐI CHO ĐỜI

Những lúc sau nầy tôi ít chia sẻ trên báo, không phải là v́ không muốn chia sẻ, cũng không phải là v́ không có ǵ để chia sẻ.   Thật ra th́ chưa lúc nào trong cuộc sống của tôi lại được đón nhận nhiều xúc cảm, nhiều ân t́nh như hiện nay, như những năm vừa qua. Sự mở rộng ṿng tay đón nhận tôi của Phong trào ĐH đă là một biến chuyển, một thay đổi thật vui, thật tuyệt vời trong cuộc sống. Qua phong trào ĐH tôi cảm nhận được Chúa đă ôm tôi trong ṿng tay thương yêu của Người. Tôi cảm thấy ḿnh được nhiều ơn phước. 

Nh́n lại con đường dài quá khứ. Đă bao nhiêu năm trời, tự tôi đi t́m kiếm lấy một con đường riêng cho ḿnh. Con đường nầy chẳng đưa tôi đến một cùng đích nào cả. Tôi đă đi một ṿng tṛn của cuộc đời, và đến cuối đường mới nhận ra đó là khởi điểm. Tôi đă t́m ra một lối đi mới, một con đường tuy không thênh-thang, không bằng phẳng, một con đường sỏi đá, gai góc, nhưng tôi có những người bạn d́u dắt tôi đi. Tôi có người hướng dẫn để đi trên sỏi đá, gai góc. Tôi tập không nề hà khi chân chảy máu, tay tróc da. Không nề hà khi xê dịch những tảng đá nặng, bứng đi những bụi gai nhọn, để con đường có những lối đi tuy vẫn chật hẹp khó khăn nhưng an toàn cho tôi. Người hương dẫn đă đoan chắc với tôi là con đường nầy sẽ dẫn tôi đến nơi chốn b́nh an vĩnh cửu.

Chúa đă dẫn dắt tôi với sự yêu thương, với sự ân cần bao bọc. Trong ṿng tay yêu thương của Chúa, tôi nhận thức được những năm tháng dài buông thả, không định hướng thật là uổng phí.  Khi rời Việt Nam hơn 25 năm trước đây, không bao giờ tôi có ư nghỉ là sẽ có lúc ḿnh sẽ có cảm xúc, có niềm tin để ghi lại những xúc động về chính ḿnh, cũng như về tha nhân. Trong khoảng thời gian đó, tôi như một người trong giấc ngủ đông-miên, không c̣n nghỉ ǵ, không c̣n nhớ ǵ. Trong bóng đêm triền miên của bi quan, chán nản, tôi hoàn toàn như ở ngoài ṿng tay yêu thương của Chúa.  Măi cho đến khoảng 5 năm trước đây khi t́nh cờ đến tham dự cuộc họp mặt cuối năm của phong trào ĐH tại New Orleans, tôi như chợt tỉnh sau những tháng năm dài xa Chúa. Tôi cảm nhận được t́nh Chúa, trong t́nh người mà tôi nhận được. Tôi không bao giờ quên được những “t́nh đầu nho nhỏ” mà tôi nhận được từ các em bé, các người tham dự, những anh chị trong nhà bếp cho đến các cha. Tôi cảm nhận được ư nghĩa tuyệt đẹp của cho và nhận. T́nh Chúa cho tôi thấy rằng cho bao nhiêu cũng không đủ, nhận bao nhiêu cũng dư thừa. T́nh Chúa đă là muối làm mặn mà cho đời tôi.

 

 

ANH EM LÀ MUỐI CHO ĐỜI

Tôi nhận thức được một điều là từ khi sinh hoạt với phong trào ĐH tôi thật b́nh an.  Tôi không cần phải đến những nơi thật vui để được vui.  Tôi vui ở mọi nơi, mọi lúc, mọi hoàn cảnh. Như lúc nầy, ngồi nh́n ra ngoài khung cửa, những tia nắng đùa giỡn trên những nụ lá xanh. Nh́n những cơn gió đầu xuân mơn trớn những cánh hoa vừa chớm nụ, tôi thấy ḿnh thật là đầy đủ hạnh phúc. Tôi thấy ḿnh dễ yêu đời, dễ yêu người quá. Tôi không có những dằn vặt xót xa nhiều như những ngày quá khứ. Khi rời quê hương VN hơn 25 năm trước, tôi chỉ nghỉ đến thân phận của người dân mất quê hương, đến thân phận của ḿnh, của gia đ́nh nơi quê người. Bao nhiêu điều lo lắng,  ít có được điều ǵ làm ḿnh yên tâm. Gặp gỡ phong trào ĐH đă là cơ hội cho tôi t́m thấy bạn bè VN, quê hương VN nơi xa xôi nầy. C̣n t́nh VN nào đẹp hơn những chén trà đậm t́nh quê hương với anh Cục Đất. C̣n t́nh VN nào đẹp hơn, đậm đà hơn những cuộc gặp gỡ của ĐH ở New Orleans, Phoenix, San Jose, Canada mà tôi được tham dự. Đi tới đâu đến chỗ nào có những người bạn ĐH là tôi như được sống lại với t́nh người VN, như được sống lại nơi quê hương VN.

Trong tháng Sáu vừa qua, có dịp trở về quê hương VN sau bao nhiêu năm tháng xa cách. Tôi cảm nhận được là thời gian không làm phai lạt t́nh yêu của tôi đối với đông bào, quê hương. Hành tŕnh từ Nam ra Bắc, tôi thương, tôi yêu những nơi tôi đi qua, những người tôi gặp, những món ăn quê hương mà bao nhiêu năm trời mới được thưởng thức. Về lại VN, tôi không c̣n tâm trạng mất quê hương như bao nhiêu năm trước. T́nh quê hương đậm đà hơn trong tâm hồn tôi. Tôi thấy ḿnh may mắn v́ không những quê hương VN vẫn c̣n đó, mà tại nơi xa xôi nầy tôi cũng t́m thấy quê hương VN qua những người bạn ĐH. Qua t́nh yêu Chúa, những người bạn ĐH nầy đă là muối cho đời tôi. T́nh Chúa mặn mà, t́nh người nồng nàn đă làm cho tôi nâng niu, quư trọng cuộc đời, đă làm cho tôi cảm hứng muốn viết lên những lời cảm tạ Chúa, cảm tạ người.

 

 
 

XIN ĐƯỢC LÀM MUỐI CHO ĐỜI

Những lúc sau nầy tôi do dự mỗi khI muốn viết xuống những ư nghĩ của ḿnh.  Không phải là v́ không c̣n những điều muốn viết.  Không phải v́ “viết đă cùn, mực đă cạn”, nhưng chỉ v́ thấy ḿnh “than thân trách phận” nhiều quá. Tôi như “anh nhà giàu mới đứt tay” đă vội kêu xe cứu thương chở vào nhà thương cấp cứu, c̣n muôn vạn “người nghèo đổ ruột” vẫn im lặng cam phận chấp nhận sự đau đớn xảy đến cho ḿnh.  Tôi cảm thấy ḿnh vị kỷ khi không nghỉ đến tha nhân. Chúa đă chỉ lối cho tôi đi con đường đưa đến an b́nh vĩnh cửu. ĐH đă cho tôi nhận được t́nh người VN. Tại sao tôi không chia sẻ cho những người chung quanh, những “mặn mà” mà tôi được nhận. Tôi thấy ḿnh không thể măi măi là người soi gương, để tự thỏa măn với h́nh ảnh tốt đẹp của ḿnh qua tấm gương t́nh yêu của Chúa.  Xin Chúa cho tôi được là một dụng cụ của Chúa. Xin Chúa cho tôi được làm tấm gương phản chiếu tất cả những thương yêu Chúa dành cho tôi đến những người chung quanh tôi.  Nếu Chúa đă là muối cho cuộc đời tôi đậm đà t́nh yêu Chúa, th́ xin Chúa cũng hoán cải tôi thành muối để đem mặn mà tới những người chung quanh tôi. Xin Chúa cho tôi được làm muối cho đời.