ĐH 2002.01  |  "Anh Em Là Muối Cho Đời.  Anh Em Là Ánh Sáng Cho Thế Gian."

 

Trang chính Bao DH 2002 2002-01
.

Hoa Sen Giữa Bùn Lầy

Nguyễn Ngọc Thế, SJ.

 
 

Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng.
Nhị vàng, bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
(Ca dao Việt Nam)

“Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian,
Nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần” (Gioan 17, 15)

Sen - một loài hoa quen thuộc của người Việt Nam.

Sen - một loài hoa bình dị tượng trưng cho tinh thần dân tộc Việt Nam và Á Châu.

Nhắc tới Sen ai lại không nghĩ đến bùn. Sen và bùn dù là hai thái cực nhưng lại rất gần nhau. Tôi vẫn còn nhớ một dịp được lội xuống đầm lầy hoa Sen ở quê hương. Để hái được những ngó Sen thì phải lặn xuống, dúi tay vào đáy bùn và từ từ kéo lên một ngó Sen trắng nõn. Lúc đó tôi mới hiểu được câu ca dao mà Mẹ tôi đã dạy:

Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng.
Nhị vàng, bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Không chỉ ngó Sen không bị vương bùn lầy mà còn hương vị của hoa Sen cũng chẳng có chút gì bị “ám ảnh” bởi bùn lầy, ngược lại phảng phất mùi hương thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Sen lớn lên trong bùn lầy, nhưng đã cho đời những bông hoa mang vẻ đẹp thật dễ thương và thanh cao.  Ban ngày hoa Sen nở thắm, chiều lại cánh hoa từ từ khép kín. Phải chăng hoa Sen không muốn để bóng tối của đêm đen xâm chiếm tâm hồn?!

Ngoài ra, nhắc đến Sen ai lại không nghĩ ngay tới những món ăn quốc túy với Sen. Xuân về ai không được thưởng thức chút mứt Sen thì thật uổng biết bao. Mứt thường đi đôi với Trà, mà trà Sen thì lại là một loại trà hảo hạng của Đất Việt quê ta. Bên chén trà thơm, hạt mứt trắng, câu chuyện đầu xuân thêm đậm đà, ý nhị. Mỗi bữa tiệc sẽ đượm mùi vị quê hương khi trong thực đơn có chỗ cho món “gỏi ngó Sen” ngon “tuyệt cú mèo”. Trước mỗi bữa tiệc mọi người luôn hướng về bàn thờ Thượng Đế và tổ tiên để dâng lời tri ân cảm tạ. Vì vậy, quê mình đẹp biết bao, lời kinh sốt sắng chừng nào và bữa tiệc rộn rã hơn, khi có được bình hoa Sen dâng Thượng Đế và tổ tiên trên bàn thờ.

Sen cũng mang biểu tượng của tôn giáo. Đạo Phật nhìn Sen sống giữa bùn mà vẫn vươn lên những đóa hoa thơm ngát không hoen ố bùn nhơ. Hoa Sen tượng trưng cho cái uy dũng bất khuất của người quân tử, khước từ bóng đêm, biết giữ cho mình tinh sạch giữa chốn bùn nhơ. Trong vùi dập của cuộc đời, hoa Sen vẫn thản nhiên tỏa hương thanh khiết như con người giác ngộ. Giữa chốn hồng trần với muôn vàn ô trọc và lợi danh hoa Sen vẫn bình thản giữ lấy thanh cao.

Cái đẹp của hoa Sen là vậy. Cái lý tưởng của Hoa Sen là thế. Thực, hoa Sen đã đi vào lòng người, vào cuộc sống của người Việt Nam. Vì vậy, có thể nói rằng, nhìn Sen thì nhận ra con người Việt Nam, nhưng nhìn người Việt Nam có nhận ra được hoa Sen không?

Đó chính là sự trằn trọc, là một vấn nạn băn khoăn khó tìm được câu trả lời thỏa mãn. Vấn nạn này đã đưa tôi vào lại cuộc đời, trở về với chính cuộc sống thực tế của người Việt xa quê, mà tôi là một thành viên trong đó. Trong cuộc đời, tôi thử “lục lọi” và hy vọng tìm được những Hoa Sen thanh cao không hôi tanh mùi bùn giữa lòng người Việt Nam ở hải ngoại.

Sáng nay tôi đọc được bản tin loan báo một chị em người Việt đã xả thân để phục vụ cho người nghèo bên Châu Phi và đã được Liên Hiệp Quốc tuyên dương. Một hoa Sen lại nở trên đầm, dù đầm đó không mang nước của quê ta. Trưa nay tôi nhận được tin một số anh chị em Việt  xa quê vào dịp tết này đang cố gắng đem sức lực của mình để đốt lên chút ánh sáng cho các em nghèo hiếu học nơi một vùng đất hẻo lánh của quê hương. Đóa hoa Sen tỏa ngát mùi hương ngay giữa trốn hồng trần sang trọng của đất người. Chiều tới một bà cụ Việt nhớ quê đã trao chút đồng tiền dành dụm được cho các em mồ côi ở quê nhà đang cần đến bao bàn tay nhân ái của mọi người ủi an. Một hoa Sen lại được dâng lên Thượng Đế từ nhân, Đấng có tên gọi là Yêu Thương. Tối về ngồi trò chuyện bên bàn cơm của một gia đình và khám phá được những tâm hồn Việt cao quý thuộc nhiều thế hệ không quản ngại khó khăn, không sợ phải tốn phí và không nghĩ đến công lao, đang ra sức giúp cho cộng đoàn Việt Nam Công Giáo ở hải ngoại được bền vững, được sống động và lớn mạnh. Kìa đóa Hoa Sen đang sưởi ấm lòng người!  Câu chuyện của bữa cơm được đậm đà và thanh cao hơn, khi nhận ra cô gái trẻ Việt ngồi đối diện đang dấn thân nâng đỡ các em bé không cùng ngôn ngữ. Cô an ủi, hướng dẫn các em và cùng các em tìm hướng đi và ý nghĩa cho cuộc đời. Hoa Sen quê ta đang nở rộ ở quê người.

Niềm vui xen lẫn với niềm hãnh diện khi nhìn thấy những hoa Sen Việt Nam đang vươn lên và khoe sắc, đang dấn thân và giúp đỡ người, đang phục vụ đời và Thế Giới hôm nay.  Dù vui đó, dù có chút hãnh diện nở trên khuôn mặt đó, nhưng lòng sao vẫn còn băn khoăn thế nào. Cái băn khoăn trằn trọc của những khổ đau, những khó khăn của người Việt tha phương.

- -

Đêm đã dài những vẫn chưa ngủ được. Làm sao có thể ngủ khi nghe được bao người Việt vì hoàn cảnh khó khăn ở quê người đang phải lặn lội đứng bán thuốc lá, phone card và những món đồ lậu khác ở đầu đường, ở nhà ga và xó chợ. Cái khó nó bó cái khôn hay cái khó nó ló cái khôn? Chẳng biết nữa, nhưng chỉ hiểu rằng bao anh chị em Việt gặp khó khăn đó đã phải đi vào chợ đời và làm những điều mình chẳng muốn, dù biết rằng có nhiều hậu quả xấu xa có thể đến với mình, có thể ảnh hưởng đến bao người đồng hương. Hoa Sen lớn lên giữa Bùn Lầy làm sao có thể giữ được nét thanh cao của Hoa Sen và không bị bùn lầy làm hoen úa?

Trằn trọc tới trằn trọc lui sao trời vẫn chưa sáng. Phải chăng bóng đêm vẫn đang phủ lấp cuộc đời? Cái bóng đêm thê thảm kia làm tôi mất ngủ. Cái bóng đêm kia đã làm cho bao anh chị em Việt cực khổ bán hàng lậu càng cực hơn. Bóng đêm đó là gì vậy? Đó là bóng dáng của những tay người Việt “oai vệ” với bộ “Vét đen” bóng loáng, đang săn đuổi những người đồng hương đứng bán thuốc lá lậu bên lề đường, bắt họ phải nộp thuế tháng cho phần đất họ đang đứng. Phải chăng đất đó có chủ? Có chứ, nhưng chủ đất  là chính phủ của nước sở tại chứ đâu phải của bất cứ cá nhân nào. Nhưng tiếc thay có những tay “chủ đen” đã dám nhận đất đó là của mình và rồi thẳng tay trừ khử những người nào không khuất phục trước sức mạnh của bóng đêm. Chúa ơi, Bùn lầy đã phủ đầy hoa Sen thật sao? Đâu rồi hương vị dịu dàng và bóng dáng thanh cao của Hoa Sen đất Việt?

Thức đêm mới biết đêm dài. Trông mãi mà chẳng thấy mặt trời đâu. Tôi giơ tay bật ngọn điện bên giường. Ánh điện tỏa sáng căn phòng nhưng ánh điện không thể lọt vào cõi lòng tôi, một cõi lòng đang bị đêm đen đè nặng. Cái đêm đen kia báo cho tôi những tin buồn của những gia đình vừa tan rã, những mái ấm đang bị lung lay, những quả tim đang chuẩn bị chảy máu. Kéo màn đêm qua một bên, tôi đọc được tin một gia đình trẻ người Việt đang làm ăn khấm khá và hạnh phúc bên đứa con thơ, hiện đang bị bóng đêm đe dọa. Chồng đang say đắm một cô gái Việt Nam đẹp mỹ miều, đến nỗi lơ là cả vợ và con nhỏ, chỉ còn chăm sóc cho người tình mới của mình. Tình yêu mới đến làm lòng người ấm hơn hay làm lòng người lạnh lẽo hơn? Cái lạnh lẽo lan ra cả đến vợ mình, đến con mình. Nhưng đó có phải là tình yêu thật hay chỉ là một lúc rung động lòng người, những lời ngọt mật làm chết ruồi? Đó có phải tình yêu hay chỉ là một cạm bẫy, một mánh lới để chiếm đoạt được “mảnh giấy tờ” giúp cho người giăng bẫy ở lại được đất lạ quê người văn minh này, nơi người ta cho là Thiên Đàng, là cõi phúc. Làm sao lại có thể dã man đến vậy? Chỉ nghĩ đến mình và cái lợi của mình. Ai tan nát, ai mất mát, ai đau khổ và ai ngu dại thì mặc kệ! Người Việt với nhau ở đất lạ quê người lại xử với nhau như vậy sao?  Người khác nhìn vào sẽ nói gì về con người Việt? Ai có thể dám giới thiệu về quê của mình và cắt nghĩa được câu ca dao về Sen cho người ngoại quốc một cách thỏa đáng đây?

Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng.
Nhị vàng, bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Trời vẫn tối. Nhưng giờ đây ánh điện đã làm cho tôi quen với chút hơi ấm của áng sáng. Trở dậy pha tách Trà Sen. Tôi ngồi nhâm nhi chút cho tỉnh người. Tách Trà tôi pha sao hôm nay lại đậm quá vậy. Độ đắng của Trà tôi cảm thấy rõ hơn ngày nào. Phải chăng vì lòng tôi đang chứa đựng những nỗi đắng cay của cuộc đời? Phải chăng bóng đêm đã làm cho mắt tôi tối sầm lại và chẳng còn biết phải cho bao nhiêu Trà vào trong tách?

Nhâm nhi Trà đắng, ngồi ngẫm nghĩ về bóng đêm của cuộc đời, tôi bỗng tiếc cho cái nội dung ý nhị thanh cao và rất lý tưởng của câu ca dao mà Mẹ đã dạy, và cũng buồn cho những tâm hồn Việt vô ý hay hữu ý đang làm cho mùi bùn hoen úa Hoa Sen.

Trà đắng thật nhưng trong tách trà tôi vẫn cảm thấy có một mùi hương nhẹ nhàng của hoa Sen. Hương Sen vẫn còn, hy vọng chưa mất. Hy vọng nảy sinh, khi tôi nhớ tới một lời cầu nguyện của Chúa Giêsu: “Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, Nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần”. Trước khi lên đường chịu đóng đinh Giêsu đã dâng lời cầu nguyện này lên cho Chúa Cha để cầu cho các môn đệ và các người tin vào Ngài, những người còn ở lại trong thế gian, còn phải chịu bóng đêm vây bủa. Cái đẹp và hay của Giêsu là Ngài rất thực tế. Ngài biết được sức mạnh của thế giới, sức mạnh của bóng đêm. Ngài hiểu được lòng người yếu đuối thế nào và dễ ngã quỵ trước sự dữ ra sao, cũng như dễ bị bùn lầy làm hoen úa. Dù vậy, Ngài vẫn không xin Cha Ngài đưa những người tin vào Ngài ra khỏi thế gian, mà ngược lại Ngài đã cầu xin Cha gìn giữ những người  thân yêu của Ngài khỏi ác thần của thế gian. Nhìn Sen trong lăng kính này, tôi thấy Giêsu không muốn nhổ Sen ra khỏi đầm lầy, nhưng vẫn để Sen mọc trong bùn lầy. Điều quan trọng là Ngài thấu hiểu giới hạn của Sen và xin Cha Ngài gìn giữ Sen khỏi ác thần của sự dữ, của xấu xa và của bùn lầy. Với ân sủng của Cha và trong tình yêu của Giêsu, Sen cần ở lại trong đầm lầy, người cần ở lại trong thế gian, để làm chứng tá giữa bùn lầy, là chứng nhân của tình yêu giữa hồng trần gian dối đầy bất nhân.

Lời cầu nguyện của Giêsu đã làm cho câu ca dao quê tôi ý nhị và sâu đậm biết bao. Với tâm tình của Giêsu tôi đã hiểu được giá trị hiện diện của Sen giữa đầm lầy. Trong lăng kính của Giêsu tôi rất trân trọng những người Việt đã và đang cố gắng sống tinh thần “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cùng Giêsu tôi buồn nhưng vẫn cảm thông với bao đôi tay Việt hữu ý hay vô ý đang giơ tay làm nhơ bẩn hoa Sen, và cùng với Giêsu tôi xin mời gọi mọi người cầu nguyện đặc biệt cho các anh chị em đó và cũng cầu cho mỗi người chúng ta đừng để cho Hoa Sen Việt Nam thân yêu bị bùn lầy làm vấy bẩn.

Trời đã sáng. Ánh Dương đã léo dạng. Ánh Sáng thiên nhiên đang từ từ lan qua cửa sổ căn phòng. Xin mời Anh, mời Chị, mời Em hãy trở dậy! Chúng ta bắt đầu một ngày mới bằng giây phút cầu nguyện. Xin mọi người cùng với tôi chắp bàn tay lại, lưng bàn tay khum khum như hình một búp sen và nguyện cầu cùng Chúa Cha:

Lạy Cha, xưa kia tổ tiên dạy chúng con hãy sống thanh cao, như những hoa Sen mọc giữa bùn lầy: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Khi Con Cha là Giêsu đến, Ngài cũng dạy chúng con sống làm chứng tá cho Cha, cho tình yêu và cho Nước Trời giữa hồng trần gian dối này. Nhưng Cha ơi, Cha đã thấy thân Sen của chúng con mềm mỏng biết chừng nào, hương vị chúng con quá nhẹ nhàng dễ bị những mùi hôi của bùn lấn át. Vì vậy, như xưa kia Giêsu đã khẩn cầu cùng Cha cho chúng con, giờ đây chúng con ý thức sự hèn mòn yếu đuối của đời mình, chúng con xin Cha hãy gìn giữ chúng con khỏi ác thần, giúp chúng con biết sống làm chứng tá cho Cha, để nhờ đó vẻ đẹp của Sen sẽ làm cho Danh Cha được cả sáng, cho Nước Cha trị đến và tình yêu của Cha sống động trong “đầm lầy” của Thế Giới hôm nay. Amen.

 

Xuân Nhâm Ngọ 2002

Nguyễn Ngọc Thế SJ