|
Vừa đi lễ về,
mẹ tôi đẩy xe thuốc lá ra trước cửa nhà, tiếng cọt kẹt của chiếc xe
và tiếng ken két của bánh xe nhỏ nghe đến rùng ḿnh, tiếng ken két
làm tôi thức dậy mỗi buổi sáng. Tôi không biết mẹ tôi có thói quen
đi lễ từ bao giờ, từ ngày tôi băt đầu học lớp một th́ đă thấy mẹ có
thói quen đó. Nhờ tiếng ken két của chiếc xe mà tôi được no nê mỗi
buổi sáng v́ phải dậy sớm để ăn cơm nguội c̣n dư lại tối qua.
Ngày tháng trôi
qua, càng lớn tôi càng lêu lỏng. Tôi vui chơi la cà mỗi sáng Chúa
nhật, tôi nhập bọn bắn bi hoặc chia phe chơi tṛ bịt mắt bắt dê mỗi
buổi lễ. Tôi luôn luôn làm chia trí những người tham dự Thánh lễ.
Cuối cùng chuyện phá phách và trốn lễ Chủ Nhật đến tai mẹ tôi.
Mẹ tôi vung
cây roi lên không rồi quất tới tấp, vừa đánh vừa nói lớn, tiếng của
bà rít qua hai hàm răng nghe đến rùng ḿnh. Phần tôi càng bị đánh
tôi càng hét, tiếng hét như muốn minh oan. Tiếng hét của tôi làm
rung động cả xóm, mọi người chạy đến t́m hiểu chuyện ǵ xảy ra. Một
vài người nhào vô cố ngăn mẹ tôi lại. Trước khi ngừng tay, mẹ tôi
c̣n quất thêm mấy cái cho nhớ đời, c̣n tôi th́ tiếp tục hét to lên
để giữ mọi người lại. Tay và mông tôi bầm tím sau mỗi trận đ̣n, và
những trận đ̣n đó tiếp tục như cơm bữa mỗi ngày Chúa nhật.
Chưa bao giờ
tôi thấy mẹ tôi dữ bằng những lúc tôi bị đánh. Sau những trận đ̣n mẹ
tôi lại đẩy xe thuốc lá ra trước cửa nhà, vừa ngồi vừa lẩm bẩm đọc
kinh. Mẹ tôi đọc kinh không biết mệt, không biết chán, đọc từ lúc tờ
mờ sáng sau thánh lễ cho đến khi con đường không c̣n bóng ai.
”Dậy! dậy!”
Tiếng mẹ tôi
vang lên đánh tan đêm tối, vừa lắc mạnh tay tôi, mẹ tôi vừa răn đe:
”Mày không
dậy đi lễ tao đánh mày nhừ xương!”
Và tôi lồm
cồm ḅ dậy đi đến nhà thờ.
Và từ từ
những hàng ghế đầu gần bàn thánh trở thành chổ ngồi quen thuộc...
Sau những
năm dài sốt sắng đọc kinh, tham dự Thánh lễ Chúa nhật, và những
chuổi kinh bên cạnh tủ thuốc lá trong ánh đèn dầu leo lét, Chúa đă
nhậm lời mẹ tôi. Gia đ́nh tôi được định cư nơi xứ người. Nếu không
có sự kiên tŕ của mẹ tôi, chắc tôi không biết đến Chúa. Mỗi lần gặp
khó khăn trong cuộc sống tôi luôn chạy đến Ngài, mong Ngài che chở
ủi an. Tôi như được sinh ra và được dẫn dắt bởi mẹ tôi đến với đức
tin như ngọn đèn dầu leo lét cháy trong đêm tối.
|
|