Ơn Chúa quá nặng
Tình người quá sâu
Vai con nhỏ bé
Làm sao gánh nổi
Những ân tình này..!
Nước mắt tôi đang
tuôn chảy không ngừng, khi tôi ngồi viết những dòng nầy. Tôi nhớ đến
Cường, đến Vũ, đến chị Nhạn, đến anh Phước, đến Kim Anh, đến Đương,
đến Thảo, đến anh Hồng... đến tất cả các bạn trong khóa tĩnh tâm này,
đến các con tôi và những bạn hữu của chúng, và ... đến cha Toàn, đã
quan tâm, thương mến, cầu nguyện rất nhiều cho tôi và người yêu trọn
đời của tôi.
Năm nay, trên
đường đi đến nôi tĩnh tâm, một tai nạn kinh hoàng đã xảy đến cho vợ
chồng tôi. Và Chúa đã ra tay che chở. Tôi muốn hiến dâng tâm tình nầy
cho mọi người trong Nhóm Linh Thao Thánh Gia và tất cả các bạn đã tham
dự Khóa Tĩnh Tâm 2001 tại Yarnell.
Vào chuyện...
Mọi việc chuẩn bị
xong, chúng tôi vui vẻ rời Phoenix vào khoảng 3:30 chiều. Xe truck của
tôi lãnh phần chuyên chở tất cả những dụng cụ, thực phẩm, hành trang
cho nhóm. Chúng tôi đi thành đoàn và trực chỉ Yarnell. Đây là địa điểm
mới mà chúng tôi đến lần đầu, nên cố gắng đi sát nhau cho khỏi lạc. Xe
tôi đi sau cùng.
Vào thu, khí hậu
Phoenix đã bắt đầu dể chịu, cảnh sắc củng nên thơ. Bà xả tôi say sưa
ngắm cảnh. Cách Phoenix khoảng 50 miles, các xe trước bắt đầu sang
lane, vì có một chiếc xe bên trong chạy quá chậm. Tôi cũng sang lane
và ... Chúa ơi ..! xe tôi bổng vồng lên như ngựa chứng. Bà xả tôi hốt
hoảng:
“Anh ơi xe mình
sao rồi?”
Tôi trả lời, “Anh
biết rồi.”
. . .
Một bánh xe đã nổ.
Tôi cố lèo lái để giữ thăng bằng. Được một vài giây, tôi không còn
kiểm soát được. Xe đâm vào lề bên phải và lộn nhào. Tôi chỉ còn đủ
tỉnh táo để nhớ rằng đầu mình đã chổng xuổng đất nhiều lần. Mọi sự xảy
ra rất nhanh. Tôi quay sang bà xã tôi, thấy bà nhắm mắt và ngồi yên.
Tôi hoảng hốt lay gọi nhiều lần và bảo bà lên tiếng cho tôi biết bà có
bị thương tích gì không. Nhưng bà vẫn làm thinh. Tôi cuống cuồng rờ
rẫm tay chân đầu cổ bà xem có vấn đề gì không. Tôi khám phá sau đầu bà
có một cục u nhỏ khoảng nửa đốt ngón tay.Tôi mở cửa xe để tìm tiếp cứu.
May quá, sau khi lộn nhiều vòng, chiếc xe đậu lại trên bốn bánh như
thường. Tôi nhận thấy cái mui xe của tôi đã văng ra đàng xa, hai bánh
xe phía tài xế đã nổ tung, kính sau đã nát vụn. Vật dụng, thực phẩm và
mọi thứ cần thiết cho khóa tĩnh tâm đã nằm vương vai khắp nơi như một
bãi chiến trường sau trận giao tranh. Tôi nhìn lại thân thể mình.
Không thấy một vết thương và cũng không có chỗ nào đau đớn. Tạ ơn Chúa,
tôi hoàn toàn lành lặn.
Nhưng kìa, những
ngườI đi đường đã dừng lại và xông đến tiếp cứu chúng tôi. Họ bảo tôi
nằm xuống đất để họ khám nghiệm, vì trong đó có một bà hành nghề y
khoa. Tôi bảo họ tôi không sao, tôi chỉ lo cho bà xả của tôi. Họ bảo
tôi an tâm vì đã có người lo cho bà ấy. Các bạn trong đoàn đã nhìn
thấy và quanh xe trở lại. Ai củng tưởng chúng tôi đã chết hay bị trọng
thương, và mọi người đã cầu nguyện quá cỡ.
Các bạn rất mừng
vui khi thấy tôi còn nguyên vẹn và bắt đầu lo cho bà xã tôi. Xe cứu
thương, cảnh sát, và cả trực thăng đã đến. Họ bắt đầu hỏi nguyên do và
buộc chặc tôi vào chiếc cáng. Lúc nầy tôi nghe tiếng bà xã tôi lảnh
lót từ chối lên trực thăng và yêu cầu được tiếp tục cuộc hành trình.
Ôi lòng mến mộ Linh Thao của bà thật tuyệt vời.
Họ di chuyển
chúng tôi đến hai bịnh viện khác nhau. Các bạn trong nhóm giúp thu dọn
chiến trường và nhặt lại những thứ còn dùng được. Mọi thứ đều lem luốt
như vừa trải qua một trận cuồng phong.
Hai tiếng đồng hồ
sau thì chúng tôi đều xuất viện. Về đến nhà thì các con đã có mặt đông
đủ. Nghỉ ngơi một chút thì bà xã tôi muốn tiếp tục cuộc tĩnh tâm. Tôi
ái ngại cho bà, nhưng trước lòng khao khát được đến để tạ ơn Chúa đã
che chở cho tai qua nạn khỏi của bà, tôi hăng hái xúc tiến mua sắm
thực phẩm và tiếp tục cuộc hành trình do Đương và Thảo trở về đón.
Lên đến nơi thì
đã 1 giờ sáng. Trời lạnh nhưng lòng chúng tôi ấm lại vì nhiều người
còn thức để chờ đón chúng tôi. Các bạn đã tuôn đến ôm chầm chúng tôi
trong những giọt nước mắt mừng vui. Còn có hạnh phúc nào hơn, còn có
kỷ niệm nào bằng. Phép lạ đã xảy ra.
Và khóa tĩnh tâm
tiến hành trong niềm vui mà nhóm chưa bao giờ có giống như vậy. Tôi
hăng say trổ tài nấu nướng cùng với anh Hồng để cung cấp cho các bạn
những bữa cơm ngon mà chúng tôi có thể làm được. Tôi muốn dùng cử chỉ
nầy để nói lên lời cám ơn về những ưu ái mà các bạn đã dành cho chúng
tôi.
Cuối khóa, nhiều
lần tôi đã muốn đứng lên nói vài lời cám ơn các bạn, nhưng lần nào
muốn nói củng bị cảm xúc làm cho nghẹn lời. Hôm nay, nơi đây, vợ chồng
tôi xin chân thành cám ơn tất cả mọi người trong khóa đã lo lắng, cầu
nguyện và thưong mến chúng tôi. Tôi tự nhủ: Có phải Chúa đã dùng chúng
tôi để nói lên với các bạn một điều gì hay không? Riêng vợ chồng tôi
thì đã nghe Chúa nói :”Các con trông cậy vào ta thì ta sẽ che chở các
con, dù xe con có lật nhiều hơn ba vòng thì các con vẩn bình an và ...
lại còn nấu ăn ngon hơn nửa. Và cái chết có thể đến bất cứ lúc nào,
các con hảy luôn luôn chuẩn bị.”
Thật là một kỷ
niệm kinh hoàng, quí báu và khó quên.
Đặng Trương Lăn
Ba
Phoenix 10/29/01
|