ĐH 2001.05 | Khủng Hoảng Trong Đời Sống Gia Đ́nh

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-05
.

Lạy Thầy, Thầy Ở Đâu?

Nguyên Quang Hải Đạt

 
 

Xin kính tặng các anh chị em c̣n đang khóc trong nhóm gia đ́nh New Jersey

 

Chúng tôi gặp nhau, một chuyện t́nh đẹp như mơ. Chúng tôi cùng ở chung nhóm ở Đắc Lộ, thích nhau như trai thích gái trong lứa tuổi cặp kê. Chúng tôi đi chơi Vũng tàu, đi làm công tác xă hội chung với nhau nhiều nhưng ḷng chưa xao động, v́ t́nh yêu lúc đó chưa có tên. Cho đến một kỳ đi tĩnh tâm và cắm trại ở Tam Hà với cha Thành, th́ t́nh yêu bùng cháy và rơ h́nh. Ở cơ sở của Ḍng Tên này có một hồ bơi. Nước hồ lấy từ một ḍng suối. Khi trời thanh mây tịnh th́ nước suối trong vắt. Đến khi trời mưa th́ đất mầu trộn lẫn trong mưa, tràn vào hồ thành cà phê sữa. Chúng tôi như đàn vịt con mặc kệ thời tiết, nhào xuống nước đùa dỡn la ḥ. Đến chiều người khô, bùn đóng vào da đến nỗi chúng tôi có thể vẽ h́nh trên da được. Con trai chúng tôi cây cỏ có mọc trên người th́ cũng không sao, nhưng nàng th́ khổ sở phải đi t́m nước để gội đầu. Một người con gái thật đẹp và dễ thương như nàng mà lo lắng đi t́m nước th́ tôi không cầm ḷng được. Tôi cũng lăng xăng tận t́nh lắm. V́ hết nước, nên tôi đi quanh quẩn, t́m được chỗ để nước uống. Tôi “mượn đỡ” một xô cho nàng vậy. Tôi xách xô nước, dịu dàng xối từng gáo cho nàng gội đầu. Tôi không biết chuyện ǵ xảy ra trong ḷng nàng lúc đó. Nàng khôn lắm, không bao giờ thú nhận điều ǵ cả. Nhưng tôi nghĩ, những giọt nước dịu dàng, đă xối mềm tim em. Sau hai mươi lăm năm lấy nhau, chúng tôi vẫn c̣n c̣ kè đấu trí nhau về phút đầu gặp nhau này. Nàng không bao giờ thú nhận là nàng đă “phải ḷng” tôi. Ngược lại, tôi phải thú nhận, tôi là “người bất hạnh nhưng có phúc.” Nếu tôi đi tu Ḍng Tên, th́ con người Y-Nhă sau một thời gian, sẽ nhận ra ḿnh là kẻ có tội, nhưng được Chúa thương (a sinner loved by God). Tôi bất hạnh v́ ôi thôi, theo ư nàng, th́ con người tôi biết bao nhiêu là tật xấu. Nhưng tôi có phúc, v́ được nàng thương. Tôi có cảm tưởng như ḿnh đang tu ḍng ba của Y-nhă vậy.

Trước khi mất nước, tôi chạy qua nhà nàng để lại một phong thư có địa chỉ của ông anh bên Đức. Tôi đi trước nàng đi sau. Nguy hiểm tưởng chừng như không thoát được. Trên đường di tản ra Đệ Thất Hạm Đội, nàng mất hết đồ đạc, và quên bẳng phong thư. Qua đến trại, ngoài giờ sắp hàng đi ăn, nàng cứ lo đi nh́n những bảng t́m người ở cổng trại, ở cột đèn, xem có tên tôi không. Ra ngoài định cư rồi, nàng vẫn băn khoăn không biết tôi ở đâu. Đến một hôm lục lại valise, nàng mới gặp được phong thư. Ngày nhận được thư nàng chuyển từ Đức qua, nụ cười nở lại trên môi tôi. Bà bảo trợ, nơi tôi đang ở nhờ, ngạc nhiên hỏi, và nói cho tôi biết là, ba tháng nay tôi chưa cười một lần nào. Lúc đó, tôi không biết ḿnh đi đâu, và làm ǵ. Tôi sống như người mộng du.

Gặp nhau lại, chuyện đầu tiên là chúng tôi lấy nhau. Tôi là tất cả cái ǵ c̣n lại từ quê hương yêu dấu đối với nàng. C̣n nàng là tất cả những ǵ đẹp đă măi ĺa xa đối với tôi. Trong nhau, chúng tôi t́m được gạch nối của quăng đời vừa khép lại sau lưng. Bàn tiệc vỏn vẹn mười hai người: cha sở Mỹ, một bà sơ, một vài người bạn Việt mới quen nơi xứ người và gia đ́nh.

- -

Lập gia đ́nh xong, tôi lặn lội đi rửa chén, đi chùi cầu tiêu và học tiếng Anh. Sau ba năm ở Mỹ tôi được nhận vào một đại học danh tiếng. Không biết ḿnh ra trường sẽ làm ǵ, nhưng chúng tôi tin vào danh tiếng của trường, học xong sẽ có việc. Chúng tôi nghèo hết sức, nhưng thật hạnh phúc, v́ tương lai như cây hoa trĩu nặng, kết đầy trái mong ước.

Chưa ra trường mà một lục cá nguyệt trước tôi đă có việc rồi. Ngày ra trường thật huy hoàng. Cháu Mai bốn tuổi, cháu Ngọc hai tuổi, xúng xính đi bên mẹ. C̣n mẹ th́ rực rỡ trong áo dài cưới lụa hồng của ngày nào.

Ra trường xong, tôi mướn nhà đưa nàng và các con đến gần sở, bắt đầu cuộc sống b́nh thường. Chúng tôi ở mướn trong một căn gác chật chội nghèo nàn. Tiền lương mới ra trường không đủ để mua nhà. Lăi xuất lúc đó lên đến 18%. Thực tế không huy hoàng như ḷng mong ước. Khi c̣n mơ, mọi chuyện được gác qua một bên, nhưng khi thực tế đă đến, th́ không c̣n ǵ để mơ ước. Những khó khăn đă tŕ hoăn bấy lâu nay, bắt đầu bùng lên. Những vết thương ḷng mà mỗi chúng tôi mang đến cuộc hôn nhân, cộng với những khác biệt về tâm tính, nổi lên như ngọn sóng cuồng phong phẫn nộ, mà chúng tôi không hiểu từ đâu ra.

Chúng tôi ở một nơi hẻo lánh không có gia đ́nh bên cạnh. Không có cộng đồng người Việt và bạn bè. Khi gặp khó khăn không biết trông nhờ ai. Một an ủi lớn là chúng tôi có nhóm New Jersey. Nhưng chúng tôi là anh chị lớn, chúng tôi nâng đỡ người khác nhiều hơn chính ḿnh được đỡ nâng. Chúng tôi lại ở xa nhau, mỗi lần đi họp lái xe cả tiếng mới đến nhà nhau. Điều may mắn là chúng tôi được đi linh thao hằng năm, và được gặp cha linh hướng trong dịp này.

Tôi gấp rút học cầu nguyện, và làm phút hồi tâm trong thời gian này. V́ không c̣n ai để trông cậy, trong đau khổ, tôi chỉ biết chạy đến Chúa. Tôi lớn lên thật nhiều trong đức tin, qua các khóa linh thao hằng năm, và trong đau khổ của cuộc sống. Mỗi khi gặp khó khăn với nàng, Chúa thường dắt tôi về những kỷ niệm thiên thu của thuở ban đầu. Những kỷ niệm vượt không gian, vượt thời gian và sống măi trong tôi. Những kỷ niệm này luôn luôn làm tôi ấm ḷng. Chúa dạy tôi, chẳng những đặt niềm Tin, niềm Hy vọng và T́nh thương nơi Ngài, mà c̣n nơi nàng nữa. Nếu tôi không có thể Tin, Cậy và Mến những người sống gần gũi chung quanh tôi, làm sao tôi có thể đặt niềm tin nới đấng vô h́nh? Với sức mạnh và ơn Chúa ban, tôi luôn bắt đầu lại, với một ngọn lửa mới. Tôi không biết ḿnh đi đâu trên con đường dài, nhưng Ngài chỉ cho tôi biết bước kế tiếp. Cứ thế tôi đi từng bước, và cứ thế Ngài theo chúng tôi suốt nẻo đường dài. Ngài đợi từng dịp, để mặc khải cho tôi về những mầu nhiệm của cuộc sống.

Lấy nhau khoảng mười năm, tôi mới lần hiểu được, những cơ năng tâm lư chi phối cuộc t́nh ḿnh. Tôi tập sửa ḿnh nhiều lắm, và tôi t́m cách sửa luôn cả nàng nữa. Tôi đặt ra biết bao nhiêu “chương tŕnh cải tạo” cho nàng, hết đợt này đến đợt khác. Không nói các bạn cũng đoán ra, là những chương tŕnh này thất bại hoàn toàn, v́ không ai có thể sửa ḿnh ai được. Ngay cả tôi, tôi cũng chưa đủ sức sửa ḿnh tôi được, th́ nói ǵ đi sửa sai người khác. Sau này tôi hiểu được, là nàng cần tôi hiểu và yêu nàng tha thiết, dù nắng dù mưa, chứ không cần tôi hịch hỡm sửa sai nàng. Muốn hiểu, trước hết tôi phải biết nghe.

Tôi cần học lắng nghe, mà tôi không biết làm sao. Rồi một ngày, Chúa đoái thương giử con tim tôi trong cung ḷng của Ngài, để dạy tôi một bài học sâu xa. Cuộc hành tŕnh này bắt đầu, khi tôi đi nghe cha sở Mỹ giảng về bụi gai đang cháy. Có một cái ǵ lôi cuốn không rời trong tim tôi, và sau một thời gian tôi hiểu được. Trước đó, tôi học lắng nghe theo lối Stephen Covey dạy, nghe bằng cả trí óc lẫn con tim. Tôi tập không được, v́ có khi người nói không có ǵ để nói, hoặc không biết ǵ cả. Ngài dắt tôi vào sa mạc, nơi có một bụi gai cháy măi không rời, như nổi đau âm ỉ của nàng và tôi. Nơi đó là nơi cực thánh có Chúa ngự. H́nh như nơi đó nằm trong cung ḷng của mỗi người, mà nếu tôi diễm phúc được vào, tôi sẽ gặp Chúa. Nếu được mời vào, tôi phải cởi dép ra. Phải có ḷng kính trọng và khiêm nhường, mới được người khác cho vào cung ḷng. Nơi đó có những ước mơ, những lỗi lầm tủi hổ, và những hi vọng cho tương lai, dù hiện tại đang trong tăm tối. Khi gặp được Chúa nơi cực thánh như vậy, th́ tôi và bạn cùng được giải phóng. Hiểu được như vậy, không có nghĩa là tôi đă biết lắng nghe. Tôi phải tập khiêm nhường trước.

Kỳ linh thao năm đó, Ngài dạy tôi thêm một bài học về sự đau khổ. Trong lúc cùng cực, tôi trách sao Ngài bỏ tôi và nàng một ḿnh bơ vơ? Ngài ở đâu trong lúc chúng tôi đớn đau? Ngài trả lời một câu làm tôi bàng hoàng thấu tâm can: “Trong lúc nàng đau khổ, chính Ta ôm nàng trong ṿng tay con.” Tôi đi ra ngoài vườn Loyola, khóc ngất như em bé. Khóc đă đời, tôi ôm Thánh Kinh vào nhà nguyện suy gẫm tiếp. Tôi hỏi Ngài tôi phải làm ǵ? Ngài cho tôi hiểu tôi không phải làm ǵ cả, mà chỉ hiện diện như Mẹ Maria, bên cạnh thánh giá. Cả một gánh nặng cất khỏi vai tôi, v́ trước đó tôi tưởng ḿnh phải nên thánh, để cứu thế gian. Điều này, tôi không có tài sức nào làm được. Bài học Ngài dạy giúp cho tôi hiểu là, khi đối đầu với đau khổ, tôi chỉ cần hiện diện lắng nghe. Và đừng sợ, v́ Ngài ở bên tôi.

Tôi chưa được đi linh thao trọn vẹn, nhưng h́nh như Chúa dùng tất những cảnh huống trong cuộc sống, để dẩn dắt tôi đi qua các tuần của linh thao. Tôi có cảm tưởng ḿnh đi đến tuần thứ ba, tuần tử nạn của đức Kitô. Tôi được cảm nghiệm sự thương khó, và hiểu nổi đau thể xác của Ngài. Một lần tôi suy niệm về mầu nhiệm Giáng sinh, th́ đi lạc vào sự thương khó của Đức Mẹ. Tôi cảm được nỗi lo sợ ngơ ngác của Mẹ, khi con bị bắt. Tôi hiểu được ḷng tin trong đêm tối mù mịt, khi Mẹ đi với con trên con đường thánh giá. Tôi hiểu được Mẹ đau như thế nào khi con đau, v́ chính Mẹ đă cho con Chúa vô h́nh một h́nh hài. Thịt xương của con, chính là thịt xương của Mẹ. Một thời gian khác, tôi cảm được sự ăn năn của thánh Phêrô trong đêm chối Thày, và nỗi buồn ông mang trong tim, cho đến khi được chết v́ Thày trên thập giá đóng ngược. Đọc sách của Đức Hồng Y Thuận, tôi hiểu được sự cô đơn của Chúa Cha trong đêm chia ly. Qua nổi đau của con, chính Cha đă chia sẻ thân phận làm người với chúng ḿnh... H́nh như tôi vẫn ở trong tuần thương khó mấy năm nay, mà chưa ra khỏi. Tôi tự hỏi chừng nào, tôi mới thấy được ánh rạng đông lờ mờ của đêm Phục sinh?

Tôi ao ước được nàng cảm thông với tôi, mà tôi không biết bắt đầu cuộc đối thoại như thế nào. Tôi t́m cách ảnh hưởng nàng, qua dịp này dịp nọ, để nàng hiểu tôi hơn mà cũng không xong. Khi đi linh thao, tôi đem nỗi buồn than văn cùng Chúa. Tôi phân trần với Ngài, là không phải tôi muốn sửa đổi nàng, mà mong muốn nàng hiểu tôi. Muốn hiểu tôi, th́ phải thay đổi lối nh́n của nàng. Điều này, tôi cố gắng làm bao nhiêu năm qua, mà không được. Đây là điểm tôi buồn nhất trong cuộc sống. Tôi cứ làm một điều, mà thất bại măi. Tôi tự hỏi, đây có phải là điều Chúa muốn tôi làm không? Hay là ư của Ngài khác ư của tôi. Lạy Ngài, con hết đường binh rồi. Xin Ngài cho con biết con phải làm ǵ? Ngài từ từ cho tôi hiểu, tôi đă để nỗi buồn làm cản trở việc yêu thương nàng trọn vẹn. Ngài chỉ cho tôi một mối t́nh đẹp vô cùng, một t́nh yêu vô điều kiện. Tôi yêu nàng như là nàng, mà không đ̣i hỏi nàng phải thay đổi điều ǵ. Nếu tôi sống yên vui như vầy, th́ phần thay đổi nàng th́ để Ngài lo. Đó là chuyện giữa nàng với Ngài, tôi không có việc ǵ phải xía vô. Tôi thường nói nhiều về một t́nh yêu vô điều kiện trên lư thuyết, nhưng trong thực tế, tôi chẳng biết ǵ cả. Tôi ngạc nhiên một cách ngớ ngẩn, khi Ngài dạy tôi yêu nàng như vậy.

Với một lư tưởng đẹp như vậy, tôi biết tôi sẽ không có đủ sức. Tôi khẩn thiết, xin cho tôi một nghị lực can đảm, để yêu như Ngài mong muốn. Một nghị lực mà khi tôi lao đao trong cuộc sống, giúp tôi đứng lên; khi tôi không chu toàn bổn phận, giúp tôi can đảm nhận thức; khi tôi mệt mỏi, vẫn đủ sức chăm sóc cho nàng và các con. Một nghị lực mà tôi phải t́m được ngay trong cuộc sống hằng ngày, không cần phải đi tĩnh tâm một cuối tuần mới t́m lại được. Nghị lực này từ đâu? “Thày là thân nho, con là cành, cành nào không gắn liền với thân cây, sẽ không sinh ra hoa trái.” Nếu tôi ở thật gần Ngài trong cuộc sống, th́ Ngài sẽ dắt tôi đi. Tôi nói với Ngài tôi hiểu rồi, nhưng tôi vẫn nài nỉ xin. Và Ngài dắt tôi về lại với nàng, v́ trong cuộc sống, không ai gần gũi tôi bằng nàng. Trong nàng, tôi phải t́m ra nghị lực sống. Việc này gay go quá. Nàng là đầu mối khó khăn của tôi, mà sao bây giờ Ngài lật ngược thế cờ như vầy?

Giờ cầu nguyện tới tôi cầu cứu Đức Mẹ, xin Mẹ giúp tôi để cầu nguyện về nàng. Tôi suy niệm h́nh dung về cả cuộc đời nàng, từ thuở thơ ấu cho đến khi lớn lên. Những kỷ niệm, những cô đơn đă ghi dấu trong đời nàng, những thánh giá mà nàng vác mà giờ đây tôi đang vác chung với nàng. Tôi cảm nhận luôn cả những cô đơn, mà các em nàng mang theo trong cuộc sống. Và tôi hiểu tại sao những cuộc t́nh của các em đổ vỡ. Tôi khóc với nàng và khóc với các em. Lần lần, Mẹ dắt tôi về núi Horeb. Đỉnh núi thánh, nơi Chúa chỉ cho Maisen thấy bụi gai đang cháy. Lần này, tôi khám phá ra bụi gai, không phải của tôi và nàng, mà là của Chúa. Bụi gai cháy âm ỉ và đớn đau. Chúa nói với Maisen: “Những nỗi đau của dân Ta là của Ta.” Những tiếng khóc, những giận dữ, những cô đơn trong cuộc sống của nàng, chính là tiếng khóc của Chúa. Tôi hiểu tại sao, Ngài dắt tôi về chính cuộc sống hằng ngày. Ngài hiện diện, trong tất cả những sự đau khổ, và niềm vui của cuộc đời. Một sự hiện diện thánh thiện, lúc nào cũng kề cận bên tôi, mà đôi khi tôi chạy trốn, hoặc không dám nh́n. Đây là nguồn suối không bao giờ cạn. Đây là nơi chốn tôi trở về hằng ngày, để múc nước trường sinh mà sống. Khi Maisen xin Chúa cho một dấu chỉ để biết Chúa ở với ông, Chúa nói: “Đây là dấu chỉ: con và dân Ta sẽ thờ phượng Ta trên núi thánh này.” Nơi đây, có một bụi gai không bao giờ tắt của Ngài. Khi gặp khó khăn, khi lao đao muốn ngă, khi lười biếng muốn nghĩ yên, tôi sẽ nhớ đến bụi gai đang cháy âm ỉ trong ḷng Ngài. Đây là dấu chỉ, cho biết Ngài hiện diện với tôi. Tôi cầu xin cho ngọn lửa của Ngài, sẽ không bao giờ tắt trong tôi.

- -

Tôi cám ơn sự nhỏ nhẹ dễ thương của Ngài, đă dịu dàng dắt tôi đi, qua từng bước đường thơ ấu. Tôi cám ơn sự hiện diện thủy chung của Ngài, trong bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống. Tôi cám ơn Ngài, đă cho tôi người bạn đường thật duyên dáng và dể thương, rất nhạy cảm và thông minh. Tóc đă bạc, chân đă mỏi, nhưng nàng vẫn yêu tôi tha thiết, đằm thấm như ngày đầu gặp nhau. Cám ơn cho bao nhiêu vô duyên lầm lỗi, mà nàng vẫn tha, nhưng vẫn đ̣i được thương như nàng là. Nàng là một món quà, mà Chúa đă dùng để dạy tôi những bài học quí nhất về t́nh thương. Nàng nói đúng, tôi là “một người bất hạnh nhưng có phúc,” v́ được thương.