|
Trên con đường
đất đá gồ ghề, đă 5 giờ chiều rồi mà chúng tôi c̣n phải đi tiếp 40 km
nữa, nếu không có ǵ trắc trở th́ 7 giờ là tới, thế nhưng trời giông
gió mấy ngày nay, những cơn mưa phùn tưới nhẹ lớp đất bột rồi được xe
qua lại nhào tới nhào lui dẻo quẹo làm kẹt hai bánh xe, thỉnh thoảng
chúng tôi lại phải dừng xe để cậy đất, mới đầu th́ dùng cây, sau nhiều
quá phải dùng tay moi móc, 10 giờ đêm chúng tôi mới tới được điểm hẹn,
anh bạn cùng đi nói nhỏ: “làm công việc này không biết mệt nhọc, chứ
nếu chuyện làm ăn th́ có nhiều tiền cũng chẳng ham”.
Thực ra, giông
gió của đất trời không gây trở ngại mà c̣n là yếu tố thuận lợi để
chúng tôi lên đường: mũ trùm đầu, ḿnh khoác áo mưa, ai cũng như ai,
ai mà biết được. Chỉ có giông gió con người gây ra mới lắm trở ngại.
Tuy nhiên, việc của Chúa và việc của người chẳng mấy khi trùng hợp, v́
vô duyên đối diện bất tương phùng, làm cho người kiếm người không dễ
gặp chút nào. Đi đến đâu, một khi đă đăng kư thường trú với Thiên Chúa
rồi th́ cần ǵ đăng kư tạm trú với con người nữa. Vị tông đồ dân ngoại
đă quả quyết: anh em không c̣n phải là người xa lạ hay tạm trú, nhưng
là người nhà của Thiên Chúa (Eph2,19), và thế là đường ai nấy đi, việc
ai nấy làm. Cuối cùng, người đi chưa mỏi chân mà người t́m đă mỏi gối.
Mới đây thôi, tôi
về nhà buổi chiều, ngủ qua đêm, sáng hôm sau, vừa rời nhà được 10 phút
th́ có hai thanh niên đến kiếm, tội nghiệp quá, các anh đă đến trễ một
chút để rồi mất thêm ba bốn ngày mà vẫn hoài công. Thế c̣n khi đụng
mặt th́ sao, cũng chỉ cần một khoảnh khắc đủ cho chim sổ lồng bay xa.
Chuyện xảy ra vào chiều 25 tháng 12 năm 2000, tôi đặt chân vào một
ngôi làng nhỏ, cùng đi có hai anh chị ẵm theo đứa con nuôi tám tháng,
tuổi mà tôi gọi là “chim trời”. Khung cảnh buôn làng lúc này thật vắng
lặng, v́ sau một đêm thức trắng đón mừng Con Thiên Chúa giáng trần,
thêm buổi sáng kéo nhau đi cầu nguyện từng nhà, giờ này bà con ai về
nhà nấy nghỉ ngơi. Tôi đến thật bất ngờ, vào nhà giáo lư viên, mọi
người vui mừng hè nhau đuổi bắt gà nấu cháo. Trong khi chờ đợi tôi
chạy vô rẫy thăm hai đứa con mắc bệnh phong, nửa giờ sau trở về th́
nghe co người kiếm nhưng đi rồi, nồi cháo gà vẫn chưa chín, tôi đi
thăm từng nhà và dững lại ở ngôi nhà cuối, gơ đồng la và ca múa với bà
con, nửa giờ sau có người tới kiếm, lần này th́ không phải một mà là
năm người, họ mời bà con đang gơ đồng la ra chụp h́nh kỷ niệm, tôi
trao đồng la của ḿnh cho người khác, ẵm “chim trời” và t́m kế chuồn.
Về tới nhà giáo lư viên, nồi cháo cũng vừa chín nhưng tôi phải kiếu từ
ngay. Thấy tôi ngồi lên xe với “chim trời” sẵn sàng lên ga rời làng,
những người khách lạ vội chạy lại chặn hỏi, tôi trả lời vài câu cho
xong rồi mỉm cười tạm biệt. Họ biết tôi là ai nhưng lại không biết rơ,
c̣n tôi th́ trả lời lấp lửng rồi bỏ đi,và thế là chỉ cần một khoảnh
khắc đủ để chim mẹ cơng chim con vỗ cánh, tôi cứ từ từ đi, mà có đi lẹ
cũng không được v́ một tay lái xe, một tay c̣n phải ôm “chim trời”,
đường đi lai lởm chởm đất đá với hố hầm. Hai anh chị đă theo tôi vào
làng bị giữ lại đến chiều tối, bị ép uống rượu và bị gạn hỏi đủ điều,
và thế là thêm một lần để tôi xác tín Lời Thầy đă nói trên hành tŕnh
khổ nạn: Ông chẳng có quyền ǵ trên tôi nếu từ trên không ban cho
(Ga.19,11), có nghĩa là việc phải đến không ngoài ư Cha, do đó việc
con người phải làm và có thể làm là thuận theo ư Ngài .
Mấy tháng rồi
giông gió dữ dội, có người đă bảo tôi đừng tới v́ mưa gió thế này gặt
hái sao nổi. Cứ nh́n những dấu hiệu bề ngoài th́ ai cũng bảo phải tạm
ngưng thôi, có người c̣n cho rằng Chúa muốn anh em chúng tôi phải
ngưng một thời gian.Thế nhưng sau một tháng rồi hai tháng cầu nguyện,
tôi lục t́m khắp Tin Mừng mà chẳng thấy chỗ nào Chúa nói ngưng, và thế
là chúng tôi lại riu ríu bảo nhau lên đường.
Giông gió không
cản được ḷng người mà chỉ làm chậm bước chân thợ gặt. Mùa màng có bị
phá đôi chút, một vài nơi lúa vừa cắt xong chưa kịp đem về nhưng chưa
hẳn đă là sôi hỏng bỏng không, v́ cánh đồng truyền giáo đâu phải là
công tŕnh của con người, do đó càng khó khăn, người được sai đi càng
được dạy để chỉ biết dựa cậy vào quyền năng Chúa mà thôi.
Ngọn gió đầu tiên
thổi vào vùng này đă làm sập mất ba ngôi nhà dùng làm nơi cho bà con
cầu nguyện. Niềm vui chưa là mấy trước những ngôi nhà vừa được dựng
lên th́ đă vội tan. Thế nhưng không có nơi cầu nguyện chưa hẳn lời
kinh đă vụt tắt trong ḷng người, trái lại, càng thử thách, ḷng tin
càng thêm kiên vững, cứ nh́n ḍng người đổ về nhà thờ mỗi trưa thứ bẩy
th́ rơ, bà con phải đội nắng đi bộ trên dưới hai tiếng đồng hồ tùy sóc
xa hay gần, và rồi chiều đến nhiều bữa lại phải đội mưa trở về.
Bị bắt buộc phài
rỡ bỏ những ngôi nhà chính tay ḿnh vừa cùng với bà con góp sức dựng
lên, người giáo lư viên đă đau ḷng c̣n không được yên thân làm ăn, v́
người ta cứ nay mời mai hỏi. Một chàng trai trẻ đang hăng hái trên
đường, chỉ ba tháng mà chàng ta đă gây dựng được một cộng đoàn mới với
ngôi nhà cầu nguyện mới, và chàng đang đi tiếp qua làng thứ hai, cứ
thứ bẩy đi chiều chúa nhật về, nhưng khi giông gió vừa nổi lên th́
chàng là người bị chiếu cố đầu tiên: cái bóng dáng hiền lành đă làm
người ta nổi nóng. Con người khi đứng trước người vô tội vẫn thế, phải
cho chúng nó biết tay và người ta đă phải để lộ hết chân tướng gian ác
của ḿnh, trong khi người vô tội vẫn luôn vui tươi và an b́nh trước
mọi lời đe dọa. Hôm nay, mặc dù giông gió chưa dịu đi chút nào, nhưng
giữa cái khó đă ló cái khôn. Những giờ ngồi lặng trước Lời Chúa, chàng
đă khám phá ra nét đơn sơ và lẽ khôn ngoan của Con Thiên Chúa, và
chàng lại tiếp tục lên đường, biết rằng “Thầy ở cùng anh em mọi ngày”.
Chàng đă đi thêm
hai giờ đi bộ đến một làng mới và ngay ngày đầu tiên đă có sáu gia
đ́nh xin trở lại. Chưa t́m được nhà dùng làm nơi cầu nguyện, và cũng
chưa có giáo lư viên hướng dẫn, mỗi trưa thứ bảy bà con phải lội bộ
bốn tiếng đồng hồ đến nhà thờ dự lễ, và sau đó về được đến nhà th́
trời đă tối mịt mờ. Đứng nh́n bà con lặn lội t́m đến với Chúa và Hội
Thánh, tôi nghe vang dội bên tai tiếng reo vui của Con Thiên Chúa, như
Người đă từng reo vui khi sống kinh nghiệm làm người giữa những người
con nghèo khổ, và đă cất cao lời kinh cảm tạ: “Lạy Cha, con ngợi khen
Cha v́ Cha đă bày tỏ mầu nhiệm nước trời cho những người bé mọn” (Mt
11,25-26). Gặp bà cụ già 70 tuổi đang nằm thở dốc v́ đường xa mệt nhọc,
tay ôm bụng kêu đau, tôi xin y sĩ cùng đi khám cho cụ, để nếu cần th́
chuyển về Saigon chữa trị. Cuối cùng, bệnh th́ không nặng nhưng sức đă
cạn nhiều, tôi phải làm ǵ và có thể làm được ǵ ngoài việc đưa tay đỡ
nâng bà, ôm bà vào ṿng tay, và bà đă nhận được một chút hơi ấm của
Hội Thánh. Bà cụ nh́n tôi mỉm cười, tôi cũng cười theo nhưng cả hai nụ
cười tắt vội v́ phải chia tay: tôi nghĩ tới đoạn đường cụ lê gót về
nhà, ít ǵ cũng mất năm tiếng đồng hồ, sớm lắm cũng 10 giờ đêm. Nh́n
trời tôi thấy trăng lên, và tôi thấy bóng dáng Con Thiên Chúa đâu đây,
tôi nghe rất rơ tiếng Người mời gọi: “tất cả những ai mệt nhọc gồng
gánh nặng nề, hăy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt
11,28-30). Tôi nh́n bà cụ bước đi , tôi biết bà sẽ về tới nhà và đêm
nay bà sẽ ngủ rất ngon trong ṿng tay của Thiên Chúa đất trời.
Đi làm ăn, người
ta hay nói đến khó khăn, gian khổ với hy sinh. Trên đường truyền giáo,
người được sai đi, dù là người kinh hay sắc tộc, thường chẳng mấy khi
nhắc đến những chữ này. Đứng trước các cánh đồng mênh mông ngút ngàn,
có ai không miệt mài, và thế là giữa cơn giông gió hôm nay, một cánh
đồng mới vừa được mở ra.
Khai mở một cánh
đồng truyền giáo, một vùng đất lạ, tôi tự hỏi Chúa sẽ sai ai đây, và
rồi bao nhiêu người sẵn sàng dấn bước. Tôi lân la t́m kiếm, tôi đến
một giáo họ mới có tên gọi chứ chưa có nhà thờ, nằm xa lắc xa lơ nhưng
lại ở giữa các sóc người S’Tiêng. Cuối cùng, tôi đă gặp được không
phải là các giáo lư viên mà là một nhóm ca viên, tôi thử để họ chia
nhau đi vào các sóc và thế là năm người đă bị giữ chân lại . Điều đă
lôi cuốn những con người này ngay từ bước đầu gặp gỡ chính là mối tơ
duyên Con Thiên Chúa đă giăng mắc giữa đất trời từ muôn đời trước.
Bốn chàng trai
tuổi trên dưới 30 mà vẫn c̣n độc thân, một cô bé mới 18 tuổi. Anh
trưởng nhóm nói năng không lưu loát nhưng rất nhiệt t́nh, giỏi đàn
nhạc, hoàn cảnh tương đối khó khăn, anh thứ hai có cha già đang đau
liệt, hai anh c̣n lại là anh em ruột được người cha sẵn sàng cho đi
mút chỉ. Ông cụ nói, gia đ́nh chúng tôi khi mới đến đây lập cư chỉ có
20.000đ (khoảng 2 đôla), cơm nước bữa đói bữa no, ngày xách túi đi
chích dạo, đêm về cầu nguyện phó thác gia đ́nh cho Chúa. Hôm nay đây
gia đ́nh đông vui, cuộc sống đỡ vất vả nhiều rồi, các con tôi đứa nào
đi làm việc cho Chúa, cứ để vườn tược đấy, vườn nhà thêm cỏ th́ vườn
Chúa thêm hoa trái. Thế c̣n cô bé choàng khăn đỏ, một đoàn viên xuất
sắc tự nhận ḿnh có chân đi, cô luôn có mặt tại các điểm hẹn.
Và thế là giữa
những giông gió hôm nay, các cánh đồng truyền giáo vẫn vào mùa, hứa
hẹn nhiều hoa trái, để kẻ gieo người gặt đều reo vui.
Cách đây hai tuần
lễ, tôi gặp một trưởng cộng đoàn nhỏ tuổi nhất: chàng trai 18 tuổi.
Anh theo đạo đă bốn năm, và v́ là xứ người đầu tiên xin theo đạo, lại
đơn sơ và lanh lợi, nên anh được chọn làm giáo lư viên phụ trách cộng
đoàn. Số người theo đạo trong sóc của anh chưa được bao nhiêu, anh lại
quá non nớt mà phải đứng ra hướng dẫn và chia sẻ Lời Chúa cho bà con
chú bác trong sóc của ḿnh thật không dễ chút nào. Sóc của anh gần thị
trấn, gần đối với anh mỗi lần ra nhà thờ, nhưng để người từ nhà thờ
vào th́ lại hơi xa, v́ giông gió có thể nổi lên bất chợt. Vậy mà suốt
mấy tuần nay, khi giông gió nổi lên ở nhiều nơi càng lúc càng mạnh,
th́ trong sóc của anh, tuần nào cũng có người xin vào đạo. Anh vui lắm.
Thêm những gia đ́nh theo đạo, sóc của anh thêm hiệp nhất, và đặc biệt
anh sắp có thêm một người bạn trẻ gánh đỡ cộng đoàn giúp anh. Người
bạn này mới theo đạo được hai tuần lễ, nhưng rất nhiệt t́nh, và đang
theo khóa cầu nguyện. Hai ngày đầu gặp gỡ Lời Chúa, người lính mới ngớ
nga ngớ ngẩn chẳng hiểu ǵ, nhưng đến ngày thứ ba rồi thứ tư, chàng
luôn luôn là người chia sẻ đầu tiên sau mỗi giờ cầu nguyện, chàng trai
mới đó đă khám phá ra Thiên Chúa đấng luôn luôn ở với con người.
Trở lại với
trưởng cộng đoàn tí hon, Anh theo đạo năm 14 tuổi . Thật khó tưởng
tượng một chú bé có thể vừa gánh vác cộng đoàn vừa gánh vác gia đ́nh,
mà gia đ́nh của chú bé cũng hơi nặng đấy: cha mất, mẹ mang thai với
một người không thể sống chung, anh phải vừa lo chăm sóc vườn điều,
vừa làm mướn kiếm gạo đỡ đần mẹ và nuôi dạy các em. Nh́n ngôi nhà
tranh rách nát, mỗi năm phải lợp lại hoặc sửa chữa, anh mơ có một nếp
nhà tôn, và hôm nay giấc mơ của anh đă thành sự thật. Câu chuyện anh
mượn tiền mua tôn cũng vui lắm. Có đủ cây que rồi, thợ dựng sườn nhà
lên rồi mà anh không có một xu để mua tôn, anh đi làm cho các cô và
mặc dù tiền công anh chỉ được 350.000đ trong khi tiền tôn tốn
830.000đ, anh không xin, nhưng mượn, các cô muốn xí xóa, coi như không
ai nợ ai. Chuyện tưởng thế là xong, nhưng mới đây anh tới xin lại tiền
công. Các cô cũng trả cho anh 350.000đ và xóa luôn cho anh số nợ
830.000, nhưng anh nhất định không chịu, nói sao anh cũng không chịu,
đối với anh nợ nần luôn rơ ràng, và anh muốn hoàn trả .
Khi chàng trai đă
đi rồi, người nữ tu trở vào qú lặng trước Thánh Thể, ḷng ngổn ngang.
830.000 đă được trao từ đôi tay và tấm ḷng người mẹ, thế nhưng đứa
con lại chỉ muốn nhận như một món nợ, và người mẹ chợt nhận ra rằng
ḿnh cũng nợ thật nhiều, nợ người đă trao cho ḿnh số tiền 830.000 kia,
nợ Đấng đă sai ḿnh đến đây đ̣i buộc ḿnh phải làm lời thêm 830.000
nữa, v́ người lănh 2 nén phải làm lời thêm 2 nén khác, và c̣n nợ chàng
trai, nợ những tấm ḷng đơn sơ trong sáng.
Chúa ơi, xin dạy
chúng con biết sống quảng đại...
Thiên Ân
31/7/2001
|
|