ĐH 2001.03 | Trước Ngưỡng Cửa Hôn Nhân

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-03
.

Lạy Thầy, Thầy Ở Đâu?

Trâm An

 
 

Lời ṭa soạn:  Xin giới thiệu với các anh chị những ḍng chia sẻ của Trâm. Ngày xưa Trâm là em út của nhóm New Jersey. Vật đổi sao dời, sau khi đi với nhau từ 1981 đến 1988 th́ nhóm tan. Qua hơn mười năm xa vắng, người em út với đă qui tụ các anh chị “già” và lập lại nhóm. Sự quyết tâm và con tim nồng cháy của người em đă làm các anh chị cảm động ngồi lại với nhau.

 

Mùa hè năm 2000, gia đ́nh chúng tôi đi dự họp mặt vùng Đông bắc ở North Hampton, Pennsylvania. Quyết định cho chuyến đi này thật là gấp rút v́ chỉ được báo trước có một tuần. Ngẫm đi nghĩ lại lâu rồi ḿnh không sinh hoạt Linh Thao, liệu  có bị lạc lơng không. Hơn nữa con thứ ba của chúng tôi mới có bốn tháng thôi, sợ bận bịu không tham gia được bao nhiêu, c̣n làm phiền những người khác nữa. Nhưng vợ chồng tôi nhất quyết  đi. Tuy không ai bảo ai, mỗi chúng tôi đều mong mỏi gặp lại những gương mặt thân quen ngày nào và chỉ ước mong được một cuối tuần nghĩ ngơi thoải mái. Chúng tôi không ngờ rằng sau lần họp mặt đó, đời sống tâm linh của chúng tôi có nhiều thay đổi  đáng kể.

Thời gian đưa tôi trở lại mùa hè 1986, khi tôi mới qua Mỹ. Trước khi đi, d́ của tôi có cho số điện thoại để liên lạc với một chị ở Cali về sinh hoạt Linh Thao. Đến Mỹ, tôi định cư ở New Jerseỵ Qua sự liên lạc ở trên, tôi được dẫn đến với nhóm anh chị Đạt Hải. Lúc đó tôi mới 17 tuổi, c̣n các anh chị đều đă lập gia đ́nh có con cái. Tuy sở thích và nhu cầu hoàn toàn khác nhau, tôi lại thấy rất gần gủi với các anh chị. Nhóm đă trở thành “mentor” của tôi. Qua những kinh nghiệm của các anh chị, tôi rút tỉa được cho bản thân nhiều bài học quư báu. Tôi không nhớ cụ thể những bài học ǵ nhưng tôi biết chắc là nhờ nhóm tôi học được cách sống đơn giản không vật chất, lối chia sẻ khiêm nhường, thật ḷng và cách sống đạo tích cực.  Ngoài ra nhóm c̣n mang lại cho tôi bao nhiêu kỷ niệm thật đẹp: những buổi họp phải lái xe thật xa (nhóm viên ở rải rác cách nhau một tiếng đồng hồ lái xe), những buổi tĩnh tâm phải ngủ dưới đất trong gym của nhà xứ, những cuộc camping... Tôi luôn cám ơn Chúa đă cho tôi gặp môi trường này trong lúc tôi bắt đầu trưởng thành. Không biết bây giờ tôi sẽ ra sao nếu hồi đó tôi không gặp nhóm.

Rồi thời gian trôi qua, tôi cắm cúi học. Tôi từ từ xa nhóm. Sự xa cách này làm tâm linh tôi nguội lạnh. Tôi bị lôi cuốn vào việc học đến nổi tôi không cảm nhận được sự mất mát và thiếu thốn của tập thể dễ thương đó. Học xong tôi lập gia đ́nh, có một con, rồi hai, rồi ba. Nhiều biến cố quan trọng xảy ra dồn dập làm tôi cứ liên tiếp đương đầu với tâm thân gầy g̣ của ḿnh. Tôi không có dịp để dừng lại tĩnh tâm xin Chúa giúp sức. Dần dần tôi trở nên mệt mỏi. Trong thời gian này tôi vẫn tranh thủ đi tĩnh tâm một, hai năm một lần nhưng h́nh như không thấm vào đâu hết. Tôi cảm thấy thiếu thốn điều ǵ đó. Đức tin của tôi cứ lè phè không tiến lên được. Tôi càng trở nên nản ḷng v́ không khắc phục được những tật xấu thiếu t́nh thương của ḿnh. Tôi trở nên bất an, tinh thần dễ bị dao động, đầu óc luôn bị chiếm ngự bởi những lo lắng. Nói chung là “stress” tới t́nh trạng khá nặng. Đó là t́nh trạng tâm linh của tôi khi đi họp mặt vùng.

Trong những ngày họp mặt đó, chúng tôi gặp thêm nhiều người mới. Qua những chia sẻ của họ về những sinh hoạt của nhóm và cá nhân. Trong tôi một ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen nhúm. Tôi c̣n nhớ rơ chương tŕnh có phần “bạn đường Emau.” Lúc đó con tôi đang ngủ nên tôi không xuống tham dự được. Ḷng tôi tiếc hùi hụi v́ tôi sẽ mất đi cơ hội chia sẻ thân mật. Đang suy nghĩ mông lung th́ người bạn đường cầu nguyện đă đến. Chúng tôi tâm sự, khóc với nhau, cười với nhau và cầu nguyện với nhau. Tôi đă thật sự cảm nhận được sự hiện diên của Chúa trong căn pḥng ở trọ đó. Người bạn đường Emau đó tôi mới gặp lần thứ hai nhưng lại thân thiết bao nhiêu, thông cảm bao nhiêu.

Trong giờ đúc kết, tôi có hỏi các cha và các anh chị rằng “đời sống đạo của con có căn bản Linh Thao rồi, vậy có cần phải tiếp tục tham gia nhóm không?”  Câu hỏi đó được đáp trả bằng nhiều chia sẻ rất hữu ích. Tôi nhận ra ngay sự thiếu thốn của tôi là không thuộc vào một đoàn thể cùng một chí hướng, cùng một cách sống đạo. Tôi cần sự nâng đỡ và chia sẻ kinh nghiệm sống của những bạn Đồng Hành. Hơn bao giờ hết tôi khao khát được đi họp nhóm lại. Tôi thật sự nhớ nhóm.

Sau kỳ họp mặt vùng đó, tôi cảm thấy “nóng.” Ngọn lửa nhỏ nhen nhúm kia như bừng cháy trong tôi. Tâm hồn lúc nào cũng lâng lâng. Tôi bắt đầu có những hành động cụ thể. Gia đ́nh tôi ghi danh vào Giáo Xứ,  đi tĩnh tâm, thay phiên nhau chầu Thánh Thể mỗi tuần một giờ, ghi danh vào mạng lưới Đồng Hành, và mạnh dạn chia sẻ trên Net. Trong tôi như có sự thúc đẩy, luôn luôn muốn dấn thân hơn, muốn phục vụ hơn.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, các anh chị trong nhóm NJ ngày xưa đă tổ chức một buổi “reunion.” Tôi thao thức mong đợi đến ngày để gặp lại những gương mặt thân ái ngày nào. Thêm một lần nữa tôi được cảm nhận thật sự sự hiện diện và sự đánh động của Chúa. Trong ṿng tṛn khá lớn chúng tôi đă chia sẻ cho nhau đời sống tâm linh của ḿnh trong thời gian qua. Một điều tôi vô cùng cảm phục là tuy chúng tôi vắng bóng nhau khá lâu nhưng tâm t́nh mỗi người đến với nhau thật tự nhiên, thật ḷng và thân mật. Điều này có lẽ tôi sẽ không t́m được ở những tập thể khác. Chính ngay khi tôi viết những ḍng này tôi như sống lại không khí của hôm đó, cảm động và dễ thương biết bao nhiêu.

Đa số các anh chị cũng có tâm t́nh như tôi vậy. Các anh chị đồng ư ngay là sẽ họp nhóm lại. Tôi vui mừng khôn xiết. Trước đây tôi “nhét” ngày họp nhóm vào chương tŕnh bận rộn của tôi. Nếu rănh th́ đi, không th́ thôi. Bây giờ, ngày họp nhóm là ưu tiên một đối với tôi. Tôi như t́m được món đồ quư giá bị đánh mất, nên tôi quư nó hơn, trân trọng nó hơn.

Mùa Chay vừa qua, có thể nói lần đầu tiên trong đời tôi thật sự sống cách trọn vẹn với hết khả năng của ḿnh. Tôi vốn không biết nhiều về Kinh Thánh và cũng không màng nghiên cứu thêm. Thật uổng bao nhiêu năm nay. Khi tôi chịu khó tập trung để ư th́ lời Chúa ôi “thấm” làm sao. Tôi như uống ừng ực từng lời như sợ mất đi. Điều mà tôi cứ âm ỉ trong ḷng là làm sao cho tôi được cảm nhận được là tôi được Chúa yêu thương vô cùng và từ đó yêu thương anh em nhiều hơn. Tôi xét ḿnh từng phút từng giờ để nhận ra đâu là những lời nói, hành động thiếu t́nh thương của tôi và của những người chung quanh. Tôi ráng tập để thay đổi những thiếu xót của ḿnh và chấp nhận những thiếu xót của người khác. Trong quá tŕnh này tôi càng thấm chữ  “spiritual exercise.” Phải tập đi tập lại, tập tới tập lui măi mà vẫn “trục trặc” hoài.

Tôi c̣n nhiều thiếu xót lắm , nhưng tôi không nản nữa v́ biết Chúa luôn trong tôi, bên tôi. Một ḿnh tôi không tự sửa ḿnh được. Ngài đă dùng bao nhiêu anh em để sắp đặt những biến cố, những sự kiện để giúp tôi nhận ra sự an bài vô cùng khéo léo của Ngài. Tôi tri ân vô cùng Ngài đă dẫn tôi trở về với nhóm, một môi trường cần thiết để tôi lớn lên trong Kitô. Tôi cũng muốn cám ơn anh Liêm (trưởng vùng Đông bắc), người đă “dụ khị” gia đ́nh chúng tôi đi họp mặt vùng. Hy vọng anh thấy được “tai hại” của sự mời mọc đó!