Có phải Thầy đã
đặt con ngồi bên cửa sổ?
Có phải Thầy đã hướng mắt con nhìn qua khung kính?
Bầu trời thật xanh, sườn đồi thoai thoải... Đồng cỏ xanh rì.
Đã ba ngày con đi tìm Thầy trong thinh lặng. Con lang thang giữa sa
mạc.
Thầy ơi, Thầy ở
đâu?
Con bỏ lại thành
phố ồn ào đầy khói sương, cuộc sống vật chất, gia đình thân yêu của
con sau lưng. Con đến đây để gặp Thầy... Con đi tìm nguồn an ủi,
giòng suối mát ngọt ngào từ tình yêu của Thầy sau bao tháng ngày con
khao khát, khô khan, mệt mỏi và yếu đuối. Con đi tìm ý nghĩa thật của
hai chữ TÌNH YÊU.
Vị ngọt ngào của
hai chữ Tình Yêu Thầy thấm trên đầu lưỡi con, hòa tan vào giòng máu
đang lưu chuyển trong thân con. Ân sủng Thầy ban trở về tim con, trở
thành chồi non, nẩy mầm với giọt thương yêu, lớn lên, lớn lên... Mầm
non thương yêu của Thầy, của con trở nên một thứ “rượu ngon”, hương
thơm bay lên theo lời kinh sáng.
Những ly rượu
trong tiệc cưới Cana, nguồn sống, giòng suối tình yêu của Thầy cuốn
trôi những tâm hồn khao khát thương yêu, phân phối thương yêu của
chúng con hòa theo những khúc Thánh ca... Thầy ơi, chúng con đã gặp
Thầy trong Tình Yêu...
Riêng con gặp
Thầy bên kia khung kính, bên sườn đồi thoai thoải. Tình yêu Thầy hiện
diện nơi đó, Thầy cho con ý nghĩa thật của một tình yêu mà con phải
thực hiện: Tình Yêu từ một tạo vật của Thầy mà từ lâu con vẫn tưởng
đó chỉ là một vật vô tri, vô giác. Thầy ơi, con nghe tiếng Thầy qua
tâm sự của cây sồi già kiên vững, hiên ngang giữa trời. Phải chăng
đây là Bài Giảng từ cây cỗ thụ Thầy gởi riêng cho con?
Cây nói lên những
gì cao cả
Cây nói lên tất cả những huy hoàng
Cây nói lên, ôi Thầy thật cao sang
Con nghe thấy bằng trái tim vâng phục...
Trong đời sống
hàng ngày, con tiếp xúc với bao người. Thầy ban cho con Rượu Ngon của
Thầy, con vô tình hay ích kỷ chưa đem phân phát cho anh em con. Bữa
tiệc Cana còn gì ý nghĩa khi rượu đã cạn. Tiệc Cana của đời con thật
buồn thảm nếu Rượu Ngon con vẫn trữ trong hầm, hoặc chỉ đem mời khách
dự tiệc từng ly nhỏ? Cây cổ thụ có thật sự cô đơn giữa đồng xanh, giữa
những bụi hoa cúc dại kia không? Một em bé thơ thẩn dưới bóng râm của
tàng cây. Em đi từ dưới chân đồi đến đây. Nụ cười em hiền hòa và
gương mặt em tươi sáng. Bóng mát của cây là thiên đàng em đến được.
Em ngồi tựa gốc cây, đôi chân nhỏ bé duổi ra; mắt em dõi theo cánh
bướm trắng nhởn nhơ trên những bông hoa dại; tai em vui với tiếng chim
ríu rít trên cành. Em lấy từ túi áo ra thỏi kẹo và bỏ vào miệng ngậm.
Kẹo thơm và ngọt hơn mọi ngàỵ...
Từ bóng cây con
như chợt thấy
Những hoa dại khoe sắc tỏa hương
Con cảm nhận cả trời thương
Trong nụ cười của em rạng rỡ
Chim non trong
tàng cây che chở
Ríu rít ca cánh bướm vờn bay
Nắng vàng hong má bé hây hây
Tuổi thơ êm đềm Ngài tạo dựng...
Những giọt sương
mai còn đọng trên đầu ngọn lá, lấp lánh trong nắng sáng; vài chiếc lá
vàng rơi bay xuống chân đồi. Con nghĩ đến những ngày mùa đông lạnh lẽo,
giá rét sắp đến; những đêm đông gía tuyết với những trận cuồng phong,
những cơn bão. Cây cổ thụ vẫn đứng đó kiên trì. Những cành cây khô
cằn vươn lên như những cánh tay gầy dân Do Thái ngày nào giơ lên sốt
mến trong những buổi kinh chiều.
Thầy ơi!
Nắng thu nhuộm
vàng chiếc áo xanh mạ mùa xuân của con. Nắng thu làm chiếc áo con trở
thành như chiếc hoàng bào. Gió bảo mùa đông lột trần thân con. Con
trơ trọi, lạnh lẽo giữa đêm đông buồn thảm. Nhưng Thầy ơi, hôm nay,
Thầy dạy con bài học hy sinh, bài học vâng phục, bài học chịu đựng...
Phồn hoa tất cả
phồn hoa
Của đời tất cả chỉ là phồn hoa
Như cây cổ thụ
sừng sững giữa trời, chịu muôn vàn thử thách, những chiếc lá vàng khô
bay đi để lại sức sống của những chồi non, sức mạnh, sức lớn lên trong
mùa xuân sắp tới. Cho đi để nhận. Những lá xanh mùa hạ tạo bóng mát
cho những tạo vật bé nhỏ của Ngài. Em bé tung tăng trong bóng râm,
hái những hoa cúc vàng về cho mẹ. Em mỉm cười với những chú ong bé
nhỏ đang hút nhụy hoa. Em ca vui với đàn chim ríu rít trong chòm lá...
Những cơn bão lạnh cắt da mùa đông làm cho cây cổ thụ trưởng thành.
Những khó khăn, sỉ nhục, buồn đau trong cuộc sống hàng ngày làm con
can đảm và chịu đựng hơn, biết thương cảm sầu khổ của người chung
quanh...
Nếu bão giông
không làm cây than vãn
Thì sầu đau tăng sức mạnh cho con
Lá bay đi, cây không tiếc mỏi mòn
Đời vùi dập, tin tay Thầy che chở...
Thầy ơi, bài học
từ tạo vật mà bấy lâu con vẫn tưởng là vô tri, mới là bài học qúy giá
nhất, là con đường đưa con đến gặp Thầy. Như cây cổ thụ, Thầy đánh
động, mở nút bình Rượu Ngon mà con cất giữ bấy lâu để rót đầy ly mà
những người anh em con đang đưa tay lên đợi chờ...
Rượu Ngon Thầy
cho con tràn ngập
Thầy dạy con đem phân phát đến tha nhân,
Qua cổ thụ, Thầy cho con biết những lần
Con sắp ngã là được tăng sức mạnh...
Nếu con thiếu
Rượu Ngon này thì tội nghiệp và xấu hổ cho con, và tội nghiệp hơn cho
những người đến dự tiệc cùng con. Thầy ơi, giờ này đây với lòng khiêm
tốn như cây cổ thụ kia, con xin dâng tất cả trí khôn, thân xác, sức
khỏe yếu đuối, và cả các giới hạn, khuyết điểm của con cho Thầy. Xin
Thầy biến hoá chúng thành Rượu Ngon. Xin thánh hóa con bởi Rượu của
Thầy, và nhờ men rượu này, con hăng say mang bình rượu ngon của Thầy
chia sẻ đến những người xung quanh, những ngươì dễ thương cũng như
không dễ thương lắm mà con gặp trong đời sống hằng ngày.
Thầy ơi! Con yêu
Thầỵ Xin Thầy biến con theo gương cây cổ thụ bên kia khung cửa kính...
Linh Thao 2000 -
Anh Quốc
|