Lời Tòa Soạn:
Đây là câu truyện của Oscar Wilde, đã được cha Maurice Zundel dùng để
giảng cho các bạn trẻ. Bài giảng này đã được một nữ tu ở Việt Nam
chuyển ngữ. TC xin giới thiệu đến các bạn.
Đức Thánh Cha
Phaolô VI đã nói về cha Maurice Zundel như sau: “Đây là một nhà thơ,
một thiên tài về văn chương và thần học, tất cả những thứ đó hoà chảy
thành một ... đây là một trong các bậc anh tài về tâm linh của thế kỷ
chúng ta.”
Một công chúa
nước Tây Ban Nha sắp mừng lễ sinh nhật của mình. Trong những năm trước,
mọi người đã tặng cô đủ loại quà họ có thể nghĩ ra để làm cho cô vui
thỏa, bây giờ họ không biết phải sáng chế ra món quà gì nữa để đánh
dấu cho lễ sinh nhật này! Họ nghe đồn ở tại một khu vườn xa xôi hẻo
lánh kia có một chú lùn rất tinh anh khéo léo, có thể làm được những
trò ảo thuật kỳ lạ! Họ lặn lội đi tìm và đem chú lùn tới dinh vua
trong ngày lễ sinh nhật. Bộ dáng anh ta trông rất kỳ quặc làm mọi
người tò mò ngắm nhìn, và những cử chỉ khôi hài của anh ta làm công
chúa và các bạn trai, bạn gái của cô cười thích thú hả hê. Công chúa
vui thích đến nỗi đã lấy bông hồng trắng trên tóc mình để tặng chú lùn,
và chú lùn vô cùng cảm động khi thấy mình làm công chúa hài lòng!
Sau một lúc
thưởng thức tài nghệ của chú lùn, mọi người bắt đầu chán giống như
chán một món đồ chơi vậy, họ đâu có muốn một con người, mà chỉ muốn
món một đồ chơi thôi! Tới giờ ăn trưa, họ kéo nhau đi ăn và bỏ mặc chú
một mình, không còn ai nhớ đến chú nữa! Các em nhỏ cũng chạy theo cô
công chúa đến bàn tiệc đầy những món ăn hấp dẫn. Ăn xong mọi người đi
ngủ trưa, còn chú lùn một mình đi thơ thẩn trong các hành lang nhìn
ngắm thích thú vì đây là lần đầu tiên chú được vào dinh vua. Thình
lình chú bước vào một căn phòng rộng thênh thang và chan hòa ánh sáng,
và chú phá lên cười rũ rượi vì thấy trước mặt mình một quái vật dị họm
không giống ai. Chú nhăn mặt dọa nó và khi thấy nó cũng nhăn mặt dọa
lại mình, chú bàng hoàng chợt hiểu quái vật đó chính là mình. Đó là
lần đầu tiên trong đời chú được nhìn thấy hình ảnh mình! Quá kinh tởm
về cái xấu xa của mình, chú lăn ra chết tại chỗ.
Sau giờ ngủ trưa,
công chúa và các bạn của cô lại tiếp tục chơi đùa, khi chạy ngang qua
các hành lang và tới căn phòng rộng có những tấm gương kia, họ ngạc
nhiên thấy một vật gì nằm chình ình ngay trước một tấm gương! Cô công
chúa lấy chân đá vào vật đó và hỏi: “Cái gì thế này?”
Người ta trả lời:
“À, chú lùn lúc nãy đây mà!”
“Mà tại sao chú
chết vậy?”
“Tại trái tim chú
bị vỡ!”
và cô công chúa
nói: “Thế thì lần sau phải cho tôi một món đồ chơi không có trái tim!”
+ + +
Đó là câu chuyện
tuyệt vời của Oscar Wilde, ông đưa ra hình ảnh một chú lùn xấu xí dị
hợm và cô công chúa xinh đẹp. Ở dưới cái hình dạng xấu xí của chú lùn
có một trái tim, còn bên dưới cái đẹp của cô công chúa là một lạnh
lùng không biết cảm xúc, vì cô không có trái tim.
Tôi kể câu chuyện
này là để nhắc nhở các con, chắc các con đã biết rồi, là không thể tìm
được Thiên Chúa, nếu ta không có tấm lòng!
Có một bé gái 5
tuổi, rất thông minh và cũng rất bướng bỉnh. Một hôm khi đi chơi với
dì, phải đứng đợi xe buýt lâu, nó giận dỗi và thốt lên: “Ôi không có
Chúa tốt lành đâu!” Người dì hỏi : “Sao con nói không có Chúa tốt
lành?” � “Không, vì nếu có Chúa tốt lành thì Ngài đã cho chúng ta đôi
cánh để khỏi phải chờ đợi xe buýt như thế này!”
Theo tính tự
nhiên thì một đứa trẻ chỉ biết tưởng tượng ra một Thiên Chúa tốt lành
làm mưa xuống những bánh kẹo! Nó không thể gặp được Thiên Chúa thật,
vì đó chỉ là một Thiên Chúa giả.
Và đây một bé
trai hai tuổi, nó còn nhỏ, mới có hai tuổi thôi, nhưng nó rất thông
minh, và nói sỏi. Khi đang đi chơi với người giúp việc, bất ngờ nó
thấy một con chim cổ đỏ! Nó đứng lại nhìn say mê và nói:
“Suỵt, đừng ai
nói gì hết! Nó đẹp quá!”...
Vâng, cậu bé này
đã hiểu, cậu ngạc nhiên và vui mừng vì cuộc gặp gỡ này nên đã thốt lên:
“Suỵt, đừng ai nói gì hết! Nó đẹp quá!”...
Một cô bé khác là
con nuôi trong một gia đình và được mọi người thương yêu chăm sóc. Cô
bé này - nếu không có sự đùm bọc của gia đình có thể sẽ phải sống một
cuộc đời đau khổ - đã cảm nhận được tấm lòng yêu thương chân thành đó
đang vây bọc lấy cô, đến nỗi nó vỗ tay hoan hỉ và nói: “Ôi chao! Sao
người ta yêu nhau thế! Người ta yêu nhau quá!” Cô bé này không đòi
bánh kẹo, không đòi có đôi cánh để khỏi chờ đợi xe buýt, hạnh phúc của
cô là khám phá ra điều kỳ diệu kia: “Sao người ta yêu nhau quá!”
Chúng ta cứ tiến
gần, tiến gần hơn đến Thiên Chúa!
Một bé gái khác,
bé này lớn tuổi hơn, đã rước lễ vỡ lòng. Và tôi đã kể các con nghe
chuyện này rồi, cô bé gái tuyệt vời này, một cô bé với một trái tim
nhạy cảm, luôn lắng nghe và hiểu tất cả những gì trái tim mách bảo.
Ngày em rước lễ lần đầu, khi các em trao đổi về những gì mình cảm nhận
được, người ta hỏi các em: “Vậy cái gì đã xẩy ra cho em? Em cảm thấy
thế nào?”
Những đứa trẻ
khác, các bạn của em đều kể những truyện đã đọc trong các sách, đó là
những chuyện không thật, bởi các em này đã không cảm xúc gì về những
chuyện đó, cũng không sống những chuyện đó. Còn cô bé kia trả lời một
cách đơn giản: “Việc rước lễ làm em tan biến đi!”
Cô bé đã cảm thức
được niềm hạnh phúc lớn lao kia trong việc rước lễ, cô không còn thấy
gì từ bản thân mình nữa; cũng như cậu bé đã ngỡ ngàng trước cuộc gặp
gỡ thần diệu với Chúa Giêsu.
Và sau cùng là
cậu bé Trung Hoa. Các bạn còn nhớ không? Cậu bé Trung Hoa đến trước
nhà thờ bị đóng cửa. Nhà thờ trước đây cậu vẫn thường đi lễ, nhưng nay
có lính đứng gác không cho ai vào. Cậu bé cứ bước vào nhưng bị người
lính chặn lại. Ông nói: “Này bé kia! Hết rồi! Hết rồi! Hết đạo rồi!
Nhà thờ không còn nữa!” Và cậu bé, hiên ngang đứng thẳng trước mặt
cảnh sát và nói: “Nhà thờ không còn nữa à? Nhưng nhà thờ chính là tôi!”
Ắt hẳn cậu bé đã hiểu tất cả. Nhà thờ không phải nằm bên trong những
bức tường bằng đá kia do con người xây lên. Nhà thờ sống động là sự
hiện diện của Ánh Sáng và Tình Yêu đang chiếu sáng trong tim chúng ta.
Đây là một lộ
trình cho chúng ta thấy điều kỳ diệu kia, là muốn tìm thấy Thiên Chúa,
phải có tấm lòng, có trái tim. Và chúng ta cũng thật vui mừng khi bắt
gặp một câu chuyện tuyệt vời trong cuốn: “Chuyên luận về tình yêu của
Thiên Chúa” do thánh Phanxicô thành Sales viết: “Thiên Chúa là Thiên
Chúa của trái tim con người.” Vâng, Thiên Chúa là Thiên Chúa của trái
tim con người. Vì vậy tất cả những ai có một trái tim, nghĩa là tất cả
những ai có tấm lòng quảng đại, tất cả những ai biết nhìn ra cái đẹp
để thán phục, tất cả những ai khát khao mến yêu, tất cả những người đó
sẽ gặp gỡ Thiên Chúa, bởi chính Thiên Chúa đó là Thiên Chúa thật,
Thiên Chúa của trái tim con người.
Vậy lát nữa,
trong Thánh lễ, nơi Chúa Giêsu đang chờ chúng ta để ban cho chúng ta
Bánh hằng sống là chính Mình Ngài, chúng ta hãy cùng nhau xin Chúa cho
chúng ta ơn đó, vì chính Ngài toàn là trái tim, xin Ngài biến đổi trái
tim chúng ta, cho chúng ta một trái tim mới tinh, một trái tim đầy ánh
sáng, đầy lòng quảng đại và tình yêu, để chúng ta luôn có thể nhận ra
Thiên Chúa của chúng ta như Thiên Chúa của trái tim con người, bởi
Ngài toàn là trái tim và chỉ là trái tim. Và để nhận ra Ngài chúng ta
phải trở nên toàn là trái tim và chỉ là trái tim.
|