|
Lời Ṭa Soạn:
Trong
những số báo gần đây, các anh chị chắc đă có dịp đọc những bài chia sẻ
về đời sống phục vụ và truyền giáo tại quê hương Việt Nam. Những bài
chia sẻ rất quư báu này được gửi đến Đồng Hành qua một thầy ḍng Tên,
hiện đang ở quê nhà. Số này, mời các anh chị lại đón nhận những tâm
t́nh của thầy, để cùng hiệp thông cầu nguyện cho Giáo hội và quê hương
Việt Nam.
Năm thánh 2000 đă
khép lại vào ngày lễ Hiển Linh mồng 7 tháng 1 năm 2001, thế nhưng đây
cũng là ngày Con Thiên Chúa tỏ ḿnh ra cho muôn dân, đưa nhân loại vào
mùa xuân mới vĩnh cửu, mùa xuân Emmanuelle Thiên Chúa ở cùng chúng ta,
và thế là từng giáo điểm trên các cánh đồng truyền giáo hôm nay cũng
bị cuốn hút vào đất trời này.
Đất trời vào xuân
ra sao trong khi ḷng người c̣n đói, c̣n khát, c̣n yếu đau và bệnh tật,
khi thế giới vẫn đầy dẫy những ích kỷ, ghen tương, bất công và gian
dối. Phải chiêm ngắm Con Thiên Chúa đang d́m ḿnh dưới ḍng sông
Giordan giữa các hối nhân lũ lượt tuốn về đây t́m kiếm ơn tha thứ mới
cảm nghiệm phần nào khuôn mặt của Thiên Chúa ở cùng chúng ta: đất trời
là đây, con Thiên Chúa đă ở giữa con người và đón nhận mọi tội lỗi
trên đôi vai của ḿnh, Người đă ở giữa con cái loài người để nài xin
Cha xử ḥa cho nhân thế. Và khi người Con vừa nhô đầu lên khỏi nước
cùng với các hối nhân th́ đất trời vào xuân, một cuộc tạo dựng mới
diễn ra: Thần Khí bay lượn trên nước trong ngày tạo dựng giờ đây bay
lượn giữa đất trời, và rồi ngự xuống trên ngôi Con, một thế giới mới
được tạo dựng trong Con Thiên Chúa.
Trên trời cao,
Thiên Chúa Cha reo vui, tiếng reo vui vang dậy khắp đất trời, ghi dấu
ấn trên Chúa Con: Đây là con Cha yêu dấu, Cha hài ḷng lắm.
Cuộc tạo dựng mới
trong Con Thiên Chúa vẫn đang diễn ra ngay trong ngôi nhà chúng tôi
đang ở và chung quanh chúng tôi cũng như khắp cùng thế giới. Đất trời
vào xuân đưa địa cầu già cỗi trở lại thời xuân trẻ, mang khuôn mặt của
Con Thiên Chúa hằng sống. Hôm nay và măi măi, Con Thiên Chúa đă có mặt
trên khắp các nẻo đường và làng mạc, người đă vào từng nhà, đưa từng
người ra khỏi cơn hấp hối giữa đêm đen. V́ Thiên Chúa ở cùng chúng ta,
Người không thể dừng bước. Người đă trở thành khách lữ hành trên mọi
nẻo đường dẫn vào ḷng người.
Vào xuân của Con
Thiên Chúa, chúng tôi cất bước lên đường để cùng tiếp nối cuộc lữ hành
này. Thật vậy, từ ngày chúng tôi được sai đến đây, giữa những người
anh em sắc tộc, cũng đi từ làng này tới làng khác, chúng tôi đă cảm
nghiệm phần nào bước chân của Con Thiên Chúa làm người: trơ trụi giữa
những người trơ trụi. Trên đường, chúng tôi không cấy không cầy, không
may không dệt để có được hạt cơm manh áo, tất cả là t́nh yêu và ân
sủng, tất cả là lộc của trời và phúc của người. V́ thế, mỗi lần nâng
chén cơm ngon, chúng tôi tạ ơn trời, và cám ơn bao người đă góp công
cho chúng tôi có sức lên đường. Cơm không ngon, chúng tôi ăn vẫn ngon
v́ biết rằng đang được chia sẻ với đời. Bữa đói bữa no, càng vui, v́
được ăn chung chén của người. Phải nhai chậm răi từng miếng cơm mới
cảm nếm hết vị ngọt nhân thế, để nhớ và để thương. Yếu đau bệnh tật,
những căn bệnh phổ biến của vùng đất chúng tôi được sai đến, bệnh của
đời sứ vụ, chúng tôi giang tay lănh nhận và sống phận con người.
Đời lữ hành dính
bụi đường, dĩ nhiên rồi. Nhưng trước mắt là trời xuân bất tận. Chúng
tôi cứ đi, dấu thời gian in đậm nét trên gương mặt, nhưng lại để lộ
bóng dáng hồn nhiên thanh thản. Những đêm dài giá lạnh, ngủ giữa đường
làm sao tṛn giấc. Giấc ngủ chập chờn nhưng trong tim bừng sáng lửa
hồng. Ngọn lửa lan tỏa từ con người đến con người mới ấm áp làm sao.
Giữa trời xuân,
thời gian không ngừng lại, con đường trở thành bất tận. Tất cả cảnh
vật và con người lúc nào cũng như chào đón. Và tâm hồn chúng tôi rộng
mở. Chúng tôi đă làm ǵ và phải làm ǵ trước những cặp mắt đang mở lớn
chờ đợi?
Một cụ già đang
hấp hối, một em bé đang t́m gịng sữa mẹ, một thanh niên đang ngơ ngác
trước ngưỡng cửa Hội Thánh, một gia đ́nh, và không phải một mà là
nhiều gia đ́nh chiều nay hết gạo, và nhiều em bé sẽ không no tṛn giấc
ngủ đêm nay. Nhiều lần chúng tôi cũng băn khoăn tự hỏi ḿnh là ai,
ḿnh đến đây để làm ǵ.
Và chúng tôi lắng
nghe câu trả lời của Con Thiên Chúa đang giải bày trong Tin Mừng, lắng
nghe tiếng nói của Thiên Chúa ở cùng chúng ta đang có mặt trong Hội
Thánh, làm cho Hội Thánh cũng là Hội Thánh ở cùng chúng ta. Chúng tôi
luôn lắng nghe rồi mới lên tiếng đáp lời.
Khi ngắm nh́n một
con người lẫn giữa ḍng người đang t́m về ḍng sông thống hối, th́
cũng chỉ thêm một người thống hối. Thế nhưng khi con người ở đây là
Chiên Thiên Chúa d́m ḿnh giữa thế trần tội lỗi th́ Thần Khí bay lượn
giữa đất trời . Ngọn gió thần linh đă cuốn trôi tất cả, trả lại cho vũ
trụ nét tươi trẻ buổi ban sơ. Một nhân loại mới được nẩy sinh, tinh
tuyền trong Chúa Con.
Nơi máng cỏ Bêlem,
đoàn mục đồng gặp một trẻ sơ sinh bọc tă nằm trong máng cỏ, thêm một
đứa trẻ sinh ra nghèo nàn, thêm một người nghèo giữa những người nghèo
để làm ǵ. Thế nhưng khi những người mục đồng nhận biết hài nhi đây
chính là Thiên Chúa ở cùng chúng ta th́ họ reo vui, nhảy nhót khắp các
cánh đồng loan báo tin vui này.
Bước đi giữa
những khốn cùng và tội lỗi của con người, Con Thiên Chúa đón nhận tất
cả, yêu mến tất cả và hiến dâng tất cả. Mỗi lần cầm tấm bánh trên tay,
Con Thiên Chúa như ch́m ḿnh trong lời kinh tạ ơn, làm cho miếng bánh
trở thành miếng ân t́nh của đất trời trao cho con người. T́nh yêu phục
hồi và làm nảy sinh sự sống, con người chuyền tay nhau bánh ăn để cuối
cùng tất cả ch́m ngập trong lời kinh tạ ơn của Con Thiên Chúa. Ḥa
nhập trong hành tŕnh của Con Thiên Chúa, như người lữ khách đi giữa
trời xuân, chúng tôi ngửa tay van xin người để chia sẻ cho đời, chúng
tôi lănh nhận là để hiến dâng và trao tặng.
Không có ǵ để
giữ dù chỉ một chút danh dự tối thiểu, cái danh dự mà đời ban tặng.
Theo chân Con Thiên Chúa cho đến tận thập giá, để ở đây và chỉ ở đây,
sức sống tuôn trào cho nhân thế. Không có ǵ để giữ cho riêng ḿnh, và
cũng chẳng dành ǵ cho riêng ai, để trở nên tất cả cho mọi người, cho
nắng xuân chan ḥa vạn vật, len lỏi vào tận cành cây kẽ lá, làm ấm
ḷng người.
Đất trời vào xuân,
chúng tôi mở tung cánh của ngôi nhà đang ở đón rước Con Thiên Chúa ,
và ngôi nhà chúng tôi tràn ngập hương sắc của trời. Chúng tôi nh́n
cảnh vật, nh́n con người, tất cả trở thành mới lạ và thật dễ thương.
Lạ chưa, cũng vẫn là ngôi nhà này đây, nhưng tất cả như đang rung
chuyển, chắc tại ḷng chúng tôi rung chuyển, mắt reo vui, chúng tôi
nối nhà với nhà, và nhà chúng tôi trở thành nhà của mọi nhà, tay chúng
tôi t́m những bàn tay, nối liền một ṿng tay cho đến tận chân trời góc
bể. Ngỡ ngàng và vui sướng, chúng tôi sống no đầy khoảnh khắc này rồi
khoảnh khắc này nữa, nâng niu phút giây này rồi phút giây này nữa,
những phút giây chan ḥa ơn phúc.
Xuân đang đến,
mặt trời cứ lên, lên măi không bao giờ lặn, v́ Thiên Chúa muôn đời vẫn
là Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Chúng tôi cứ đi, đi măi, ḥa nhập với
sự sống đang vươn lên từ cung ḷng của Con Thiên Chúa. Đi hoài cũng có
ngày gặp nạn, xác thân và tâm hồn có thể bị bị thương tích, thế nhưng
hạt giống được chôn vùi là để nảy sinh, thương tích trên đường sứ vụ
luôn để lại dấu ấn , dấu ân t́nh của người hiến ḿnh góp mặt giữa trời
xuân, cho bóng đêm xa dần nhân thế.
Không phải thêm
một hài nhi sinh ra trong cảnh nghèo giữa những người nghèo, mà là Con
Thiên Chúa đă trở thành nghèo nàn để ở cùng chúng ta. Không phải thêm
một hối nhân giữa những hối nhân, mà là Chiên Thiên Chúa gánh lấy tội
trần, và ngôi nhà của chúng tôi rực sáng nắng xuân, v́ nơi đây có
Thiên Chúa ở cùng chúng ta, cho mỗi chúng tôi trở thành người của
Thiên Chúa.
Một ngôi nhà luôn
mở cửa, một chỗ dừng chân và cũng là điểm khởi hành của bước đường sứ
vụ. Chúng tôi có mặt trong ngôi nhà này với tư cách là người của
Thiên Chúa và của Hội Thánh. Và cũng với tư cách này chúng tôi được
sai đi, để giữa tăm tối và bất hạnh của cuộc sống, có người của Thiên
Chúa loan báo Tin Mừng, làm sáng ngời khuôn mặt của Con Thiên Chúa.
|
|