ĐH 2001.01 | Đồng Hành - Nơi Tập Trở Nên Một Cộng Đoàn

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-01
.

Thư Ṭa Soạn

 

 
 

Gửi các anh chị trong phong trào, cùng quư độc gỉa của báo Đồng Hành,

Báo số này có lẽ đến tay mọi người vào dịp lễ Phục sinh. Nguyện xin cho nhau tràn đầy niềm vui và hồng ân của mùa Phục sinh.

Báo số này cũng là số đầu tiên (lại) ra mắt bạn đọc từ miền nam California. Đúng vậy, việc dời ṭa soạn, dời những công việc như layout, in báo, gửi báo, từ Virginia sang California đă hoàn tất. Bạn đọc chắc không khỏi thắc mắc, tại sao hồi đó từ California dời sang Virginia, rồi th́ bây giờ lại dời về California, lộn xộn quá! C̣n nữa, sao mà trong mấy số báo liên tiếp cứ nói chuyện dời ṭa soạn, ṭa soạn có bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu phụ tùng máy móc mà dời lâu vậy? Thật ra th́ chúng tôi dời từng khâu. Trước tiên là dời khâu in và phát hành về California cho giá in báo rẻ hơn. Sau đó là đổi khâu layout về California v́ chuyện như thế này...

Cách đây hơn ba năm, vào mùa hè 97, có một cặp vợ chồng trẻ trong Đồng Hành, chưa con cái, từ Virginia sang nghỉ hè tại miền nam California. Họ xuống máy bay, thuê khách sạn tại Newport Beach, ghé Little Saigon ăn uống, hôm sau thi� t́m liên lạc với bạn bè quen biết trong Đồng Hành và kêu rên. Khách sạn ở đây sao đắt quá. Th́ ai biểu anh chị ở ngay Newport Beach khu nhà giàu. Vậy hả, thôi ngày mai tụi này dọn sang chỗ khác rẻ hơn, ở đây một đêm nếm mùi vậy đủ rồi, mà sao trưa hôm qua ăn ở cái tiệm ǵ trong Phước Lộc Thọ dở ơi là dở, c̣n dở hơn bên Virginia nữa, tại sao ai đi Cali về cũng bảo là đồ ăn Việt Nam ở Cali hết sảy! Th́ ai biểu anh chị chui vô đó ăn, chỗ đó dành cho dân ở xa lớ ngớ về ăn mà, cần ǵ phải nấu cho ngon, cứ mỗi ngày có vài người lớ ngớ như anh chị vô đó là họ đủ sống rồi! Trời ơi, sao lại mạt sát tụi tui quá vậy! Th́ ai biểu sang đây chơi mà không chịu hỏi thổ công xứ này, cứ lẳng lặng mà đi “vacation” vậy à...

Thủơ đó, báo Đồng Hành c̣n ở tại nam California. Sau gần ba năm làm báo, cả bọn hơi thấm mệt. Bắt đầu rảo mắt nh́n quanh xem có thể “nhường” lại cho ai khác. Đă có vài ư kiến qua lại trên e-mail “đánh tiếng” với vùng Đông Bắc xem các anh chị bên ấy nghĩ thế nào về việc nhận làm báo. Tuy nhiên vẫn chưa có ǵ rơ rệt cả. Mọi người ai cũng lu bu đầy bổn phận trong gia đ́nh sở làm cộng đoàn giáo xứ, nên tuy rất yêu quư báo Đồng Hành, chưa ai dám nhận thêm việc vào người.   

Trở về chuyện cặp vợ chồng trẻ, chưa con cái, từ Virginia sang nam California nghỉ hè. Ồ, họ sang đây chơi à? Ừ, ḿnh phải gặp họ chứ. Hẹn nhau đi ăn nhé? Ồ, họ là khách mà, nhất định phải đăi họ một bữa chứ. Mà ăn ở đâu đây? Hai vợ chồng nam kỳ quốc, cho họ ăn hủ tíu đi, sẵn ở Little Saigon đang có “mode” hủ tíu Mỹ Tho! Sáng chúa nhật này có lễ cho các nhóm trong vùng, hay là mời họ đến đi lễ với ḿnh rồi hăy đi ăn. Sao mà chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống không thôi! Khờ ơi là khờ, ḿnh mời họ đi ăn rồi sẵn miếng ăn là đầu câu chuyện “dụ” họ mang báo về Virginia ! Oh !!! Chúa ơi, sao bạn bè con thông minh quá.

Buổi sáng chúa nhật thật đẹp trời, sau thánh lễ sốt sắng với các nhóm, khách và chủ kéo nhau ra tiệm hủ tíu khá rộng và sạch (trong khu Little Saigon tiệm đó là sạch lắm rồi đấy, đừng đ̣i hỏi quá nhe).  Sợi hủ tíu dai, bữa ăn kéo dài, khách thật thà hỏi han việc làm báo, chủ huyên thuyên kể chuyện. Hào hứng, sôi nổi. Ăn xong, cả chủ lẫn khách vẫn chưa dứt chuyện. Kéo nhau về nhà một người trong bọn để tiếp tục. Khách có nhiều thắc mắc về cách làm việc hiện nay, về bài vở, về layout, về việc in ấn, v.v... và v.v... Chủ sẵn ḷng tường thuật, thỉnh thoảng khích lệ tinh thần người nghe bằng những câu đại loại như, It�s actually not as complicated as it sounds. Oh no, it’s not that bad. It’s truly a joy, you know!

Khách về rồi, cả bọn bảo nhau, h́nh như họ chưa có vẻ “convinced” lắm. H́nh như họ c̣n nhiều thắc mắc, nhiều dè dặt. Làm sao đây. Ồ dễ thôi mà, bao giờ họ về? Ngày mốt! Ngày mai ḿnh mời họ đến nhà ăn cơm tối đi. Ngày mai họ đi “outlet” mà. Họ đi “outlet” th́ chiều tối cũng phải về chứ chẳng lẽ shop nguyên đêm? Ngày mai tụi ḿnh ai cũng phải đi làm, hay là mời ra tiệm? Thôi, ăn ở nhà ai đó thoải mái hơn, nói chuyện cũng dễ hơn, lần trước ra tiệm đâu có “thành công” mấy! Nhưng mà ăn ở nhà th́ phải nấu! Ai nấu đây? Hmm... hay là ḿnh ăn ḅ tôm nướng vỉ nhe, người làm mắm, người lo tôm thịt, người rửa rau sống, người luộc bún, mỗi người một tay, nhanh lắm ! Sao lại luộc bún? Đâu có ai cuốn bún trong ḅ tôm nướng vỉ, kỳ cục! Khờ quá, phải có bún cuốn cho ... đỡ hao chứ. Oh!!! Chúa ơi, sao bạn bè con lúc nào cũng thông minh hơn con vầy nè?

Bữa ăn tối vui, ấm cúng, thân mật. Rượu chát nồng. Mắm nêm thơm. Thịt ḅ mềm. Tôm nướng ḍn. Cả khách lẫn chủ đều ngon miệng. Sau khi tiễn khách ra về, cả bọn rú lên, “Hey, I think we did it!!!”

Hai ngày sau, một e-mail gửi từ Virginia đến California, cám ơn về sự tiếp đăi, hứa sẽ liên lạc với các anh chị tại địa phương để xúc tiến việc chuyển báo về Virginia. Phần họ, họ nhận làm layout cho tờ báo.

Ba năm qua, hai vợ chồng ấy, cùng với một số các anh chị trong vùng Maryland và Virginia đă vất vả nhiều với tờ báo. Những hào hứng ban đầu chóng qua, c̣n lại là bổn phận và trách nhiệm với độc giả. Những sôi nổi đông đảo rồi ch́m xuống rất mau, c̣n lại là những đêm thức khuya cặm cụi layout. Dù vậy, hai vợ chồng ấy, và một vài anh chị khác trong vùng, đă bền đỗ trong công việc của ḿnh.

Báo số này tới tay mọi người cũng là lúc hai vợ chồng ấy vừa sinh bé trai đầu ḷng.  Công việc layout, cũng như những khâu khác trở về lại nam California, cho hai kẻ có con thơ thêm chút giờ để ngủ nghỉ. Nam Cali đất rộng người đông, nhân tài như lá (rụng) mùa thu... Chẳng lẽ lại không cáng đáng việc làm báo được ít lâu hay sao...

Chuyện dời ṭa soạn từ California sang Virginia, rồi từ Virginia về lại California chỉ có vậy ... Gửi quư độc giả làm quà ... tái ngộ! Cuối thư, xin gửi lời chúc mừng đến anh chị Lê Thanh Liêm & Anh Vinh vừa cho ra đời bé trai đầu ḷng: Inhă Lê Vinh Khang. Khi nào bé biết sử dụng computer, chắc chắn sẽ được bố huấn luyện cách làm layout để mai mốt báo trở về Virginia th́ c̣n phụ bố một tay!!!