ĐH 2001.01 | Đồng Hành - Nơi Tập Trở Nên Một Cộng Đoàn

 

Trang chính Bao DH 2001 2001-01
.

Mãnh Vụn Của Thiên Đàng

Hoàng Thơ

 
 

Thơ lập gia đình tính đến nay đã được 13 năm.  Vợ chồng Thơ được Chúa ban cho 3 “cô nương” rất ... “dễ ghét”.  Nếu có ai hỏi Thơ nghĩ sao về đời sống gia đình?  Thơ sẽ nói rằng đời sống gia đình giống như một cuộc mạo hiểm dẫn đến những chân trời mới lạ.  Cuộc hành trình này tuy nhiều cam go, khó nhọc nhưng cũng đầy thú vị và nhiều ý nghĩa.  Nếu phải diễn tả về gia đình một cách ngắn gọn, thì quả thật đối với Thơ, gia đình là một “mảnh vụn của Thiên Đàng”!  Đây là những ân huệ, những món quà Chúa ban cho Thơ ngay trong cuộc sống hằng ngày.  Những món quà này luôn để lại trong tâm hồn mình hương vị ngọt ngào, hạnh phúc. Và niềm vui đó ở lại mãi trong lòng...  Đến nỗi khi vừa nhận ra những “mảnh Thiên Đàng”, mình chỉ biết sững sờ, run động vì thấy “ôi, sao Thiên Chúa thương mình đến thế!”  Chính vì lý do này mà Thơ ví những ân huệ tuyệt vời này như những mảnh vụn từ Thiên Đàng ban xuống.  Những điều Thơ nhận biết được hiện giờ là hoa quả từ một cuộc hành trình đã kéo dài 13 năm và còn tiếp tục cho đến khi Thơ về nhà Cha.  Mỗi ngày, Chúa dùng đời sống gia đình của Thơ như một ngôi trường để thanh luyện và dạy dỗ Thơ về Đức Yêu Thương, về chính Thiên Chúa.  Xin được chia sẻ cùng đại gia đình Đồng Hành vài  “mảnh vụn Thiên Đàng” mà Chúa ban cho Thơ qua đời sống gia đình.

Từ trước khi lấy chồng, lúc còn con gái, Thơ và các em được ba mẹ hết lòng yêu thương, chăm sóc.  Ba mẹ Thơ làm việc vất vả để cung cấp những thứ cần thiết cho gia đình.  Phần lớn những công việc trong nhà đều do mẹ Thơ gánh vác.  Chị em tụi Thơ ít khi phải phụ giúp ba mẹ vì ông bà muốn các con mình dành thời giờ, tâm trí cho việc học để được thành tài.  Thế rồi một ngày kia, Thơ gặp được anh Văn - “người yêu lý tưởng” và sau 8 năm tìm hiểu nhau, tụi Thơ lập gia đình.  Rất nhiều người chúc mừng cho tụi Thơ.  Mấy bà chị chồng trìu mến bảo rằng:  “Tương lai trước mặt tụi em sẽ toàn là một màu hồng tươi thắm.”  Tụi Thơ sung sướng, nôn nao bước vào cuộc đời mới.  Sống tự lập chưa đầy một tháng thôi thì Thơ đã thấy rằng cái “mầu hồng tươi thắm đó” mang một giá rất cao, nó đòi hỏi rất nhiều cố gắng của hai vợ chồng Thơ.  Những công việc, những trách nhiệm để xây dựng một mái ấm gia đình thật không phải dễ.  Từ việc lớn đến việc nhỏ trong nhà đều hoàn toàn lệ thuộc vào hai vợ chồng tụi Thơ.  Giờ thì không có cha mẹ hay anh chị nào để làm những công việc ấy cho mình.  Từ dọn bàn, rửa chén, đến đi chợ, nấu ăn, cho đến trả bill, mua sắm... tất cả mình đều phải làm.  Không những vậy, mà giờ lại có thêm một người nữa mà mình có trách nhiệm để chăm sóc và hỗ trợ!  Lúc trước, mỗi khi ăn tối xong, bụng no, Thơ chỉ thích ngồi ì ra đó xem TV, đọc sách, hay vô phòng làm bài; còn bây giờ, ăn xong, tuy lười xác nhưng cũng phải buộc mình dọn bàn, rửa chén.  Không những vậy, rửa chén xong còn phải lo “pack lunch” cho ông xã đi làm ngày mai nữa!  Khoảng thời gian đầu mới lập gia đình, vì chưa quen, nên Thơ bị chới với bởi những trách nhiệm này - từ nhỏ đến giờ có khi nào mình phải làm gì đâu và cũng chẳng phải lo cho ai cả.  Vì vậy, có lúc Thơ đâm ra bực mình và có khi còn hơi ấm ức nữa!  Có lúc thầm so sánh trong lòng:  “ Hình như hôm nay mình phải làm nhiều việc và cực nhọc hơn ảnh ... sao hổng có fair gì hết vậy...”  Văn, ông xã Thơ, được lớn lên trong một gia đình có kỷ luật nhiều nên có vẻ như anh ấy làm những công việc gia đình hằng ngày một cách rất thoải mái, dễ dàng.  Những việc anh làm, tuy rất thông thường như:  đổ rác, phụ rửa chén, giặt đồ, dọn dẹp, trả bill, v.v... nhưng anh luôn chuyên cần làm những việc ấy.  Mỗi ngày, dù trời mưa hay nắng, dù khỏe mạnh hay mệt nhọc, anh vẫn chu toàn công việc hằng ngày và không phàn nàn gì cả.  Dần dần, chính nhờ lòng kiên trì và trung thành trong mọi bổn phận của Văn đã làm cho Thơ nhận ra một khía cạnh mới của tình thương.  Yêu thương là trung thành trong mọi bổn phận hằng ngày.  Thái độ của Văn làm Thơ quý trọng anh ấy hơn và thúc đẩy Thơ tập bắt chước tánh tốt của chồng.  Theo thời gian, Thơ quen dần với những cực nhọc của đời sống gia đình.  Từ  từ, Thơ nhận biết rằng những sự khó nhọc của mình đang trải qua chính là khí cụ để rèn luyện Thơ biết thương yêu theo giống cách Chúa thương yêu.  Thơ không còn cảm thấy chán ngán những bổn phận hằng ngày nữa.  Thơ thấy vui vui trong sự khó nhọc của mình.  Đây là “mảnh vụn Thiên Đàng” đầu tiên mà Thơ nhận được trong cuộc sống hôn nhân.  Trong niềm vui và sự khó nhọc, vợ chồng cùng nhau làm việc xây dựng mái ấm gia đình.

Thành thật mà nói, thời gian đầu của cuộc sống hôn nhân, tụi Thơ chưa nhận biết và chưa xác tín được tầm mức quan trọng của Thiên Chúa trong đời sống gia đình.  Chỉ biết dâng tình yêu mình cho Chúa, xin Ngài chúc phúc cho, rồi thì việc ai nấy làm.  Mình có những dự định, những ước mơ trong cuộc sống, nên mình chú tâm đạt đến những mục tiêu đó.  Còn Chúa có việc của Chúa, đó là chúc lành cho những việc của mình, thì ... mình xin Chúa cứ thế mà làm... Cho tới khi có những việc xẩy ra ngoài dự định của mình và ngoài quyền sức của mình.   Đây là lúc vợ chồng Thơ trải qua những giai đoạn khó khăn, đau khổ của cuộc sống và bắt đầu thấy mình thật sự cần Chúa. 

Qua những giai đoạn khó khăn, đau khổ trong cuộc sống, Thiên Chúa đã bày tỏ cho vợ chồng Thơ thấy rằng chỉ có một mình Thiên Chúa mới bảo đảm được hạnh phúc trọn vẹn cho gia đình mình.  Dầu cho tụi Thơ có tài năng, khôn ngoan và đạo đức đến đâu, tất cả những thứ đó chỉ giúp ích một phần nào và một cách tương đối mà thôi - vì tài sức con người luôn giới hạn, còn quyền năng của Thiên Chúa thì vô biên.  Khi nhận biết và xác tín vào điều này rồi, thì anh Văn và Thơ bắt đầu “lượm” được nhiều thêm những “mảnh vụn của Thiên Đàng” trong cuộc sống gia đình.  Đây là những ân huệ, những món quà Chúa ban cho Thơ ngay trong cuộc sống hằng ngày.

Thơ và anh Văn cưới nhau được ba tháng thì Thơ có thai.  Chuyện này hoàn toàn ngoài dự tính của tụi này.  Trước đây, tụi Thơ định sẽ có con sau hai năm lập gia đình để vợ chồng trẻ có thêm giờ thong thả tìm hiểu nhau hơn, có giờ đi chơi nhiều và “enjoy” sự tự do của mình trước khi bị “bó chân” bởi trách nhiệm với con cái.  Giờ thì hết hòng vui chơi thỏa thích.  Khi biết mình có thai, phản ứng đầu tiên của Thơ là một chút tiếc nuối vì sắp mất đi sự tự do, phè phỡn.  Thế rồi lại hơi lo, không biết sẽ bị cản trở gì trong công việc làm của mình sau khi sanh con.  Nhưng chỉ vài ngày sau thì Thơ không còn lo lắng tiếc nuối gì cã.  Một niềm vui thật mới lạ, gần như linh thiêng, đã chiếm ngự tâm hồn Thơ.  Thơ rất vui mừng và nao nức khi nghĩ đến một sự sống mới đang từ từ thành hình trong lòng mình.  Thế là Thơ bắt đầu thêu dệt những ước mơ mới cho đứa con đầu lòng.  Về phần Văn, hình như “ổng” cần nhiều thời gian hơn để digest những việc vừa xảy ra.  Một điều Thơ nhớ kỹ, đó là phản ứng đầu tiên của Văn � anh ấy không có “jump for joy” như mình thường xem thấy trong các phim đâu!  Văn có vẻ hơi “đờ” ra trong sự ngạc nhiên bất ngờ, rồi sau đó, anh như đang cố nhớ lại xem “việc này xảy ra thế nào, ... lúc nào...”  Giờ nghĩ lại, có lẽ cũng tại tụi Thơ trước kia, lúc còn đi học lớp dự bị hôn nhân không chịu hết lòng chú tâm học � Thơ thì cứ cách 5, 10 phút lại thích đưa ngón tay áp út ra, ngắm đi ngắm lại chiếc nhẫn của mình đang lóng lánh dưới ánh đèn néon; còn Văn thì lâu lâu lại liếc mắt ngắm ...Thơ.  Bởi vậy cho nên bị lo ra trong bài học về “Ngừa Thai Tự Nhiên”!  Đấy, các anh chị đang chuẩn bị học dự bị hôn nhân lấy kinh nghiệm nhé, ráng để ý mà học cho kỹ không thôi sao này cũng sẽ phản ứng “surprise” như tụi này!  Nhưng rồi không lâu sau, Văn bắt đầu “được nhiểm” niềm vui và lòng rạo rực chuẩn bị đón mừng đứa con đầu lòng.  Thời gian có thai thật là “thần tiên” đối với Thơ.  Tha hồ được chồng và những người thân chú ý, chăm sóc, thăm hỏi.  Tha hồ được ăn đủ thứ mà không bị chê là mập.  Tha hồ có cớ để mua sắm áo bầu đẹp mà không feel guilty.  Thế rồi ngày tụi này mong đợi đã đến.  Khoảng 5:00 giờ sáng, Thơ đau bụng, Văn chở vô nhà thương.  Khoảng hai tiếng đầu, Thơ nằm trên giường cứ  “rên rỉ” vì đau bụng trong khi Văn thì cứ ngủ gà ngủ gật trên ghế ngay kế bên giường.  Tội nghiệp cho anh ấy, mấy tháng trước hăng hái đi học Lamaze để chuẩn bị “hỗ trợ” cho vợ lúc sanh con.  Vậy mà đến giờ phút quan trọng, anh mệt quá, mắt mở không lên.  Có lẽ đêm qua Thơ cựa quậy nhiều quá làm Văn cũng không ngủ yên, rồi sáng nay phải dậy sớm, cho nên bây giờ, lòng thì muốn thức mà thể xác không cho.  Bất chợt, không hiểu vì sao, Thơ xoay đầu qua nhìn graph trên máy đo nhịp tim thì không thấy được nhịp tim của em bé đâu cả, gọi bác sĩ vào, ông ấy tìm đủ cách xoay xở nhưng máy vẫn không bắt được nhịp tim của baby. Bác sĩ quyết định phải mổ ngay.  Lúc đó tụi Thơ lo sợ lắm, chỉ biết chạy đến bám chặt vào Chúa và Đức Mẹ để cầu cứu.  Thơ biết những lúc này, chẳng có bác sĩ nào, dầu tài giỏi đến đâu, có thể bảo đảm với mình rằng mọi việc sẽ tốt đẹp, hai mẹ con sẽ sanh nở bình an.  Con đường duy nhất của tụi Thơ là trông cậy vào lòng thương xót của Chúa... Và Ngài đã nhậm lời.  Tạ ơn Chúa, hai mẹ con sanh nở bình an!  Ngay khi bác sĩ bồng em bé ra từ trong bụng Thơ, Cha trên trời có lẽ đã mỉm cười và Ngài đã tặng cho Thơ một “mảnh Thiên Đàng” thật đẹp.  “Mảnh Thiên Đàng” ấy, Thơ đã nhặt được trong ánh mắt trìu mến của chồng Thơ, lần đầu tiên trong đời, được bồng con gái đầu lòng trên tay.  Ngày hôm ấy, tình thương đã thành hình qua bé thơ xinh xắn; ngày hôm ấy, tình thương hiện hình trong ánh mắt ngấn lệ của người chồng, người cha.  Những lúc này, Thơ như ngụp lặn trong hạnh phúc... Không lời lẽ nào xứng hợp để bày tỏ được lòng biết ơn của mình trước Tình Yêu Thiên Chúa dành cho mình...  Thơ chỉ biết dâng Ngài những giọt nước mắt phát xuất tự đáy lòng.

(còn tiếp)