"Hăy bước đi trước mặt Ta và hăy sống hoàn hảo"  - St 17:1


 


 

Huấn Đức


 • Học biết yêu thương Thiên Chúa dưới sự hướng dẫn của thánh I-Nhă
 • Sống Trong T́nh Yêu Thiên Chúa
  Thiên Chúa muốn tôi làm ǵ bây giờ?
 • Đừng qúa tham lam
  Mẹ Maria phúc âm hóa chính ngài
 • Con đang t́m Mẹ con
  Phúc cho ai t́m Thánh Ư Chúa và đem ra thực hiện
  Lá thư Giáng Sinh
  Sa Mạc
  Căn bệnh nguy hiểm
 
Thập gía hiệp nhất chúng ta với Chúa
  Chấp nhận đau khổ trong yêu thương
  Mời Gọi và Sai Đi

 

 

 
Trang chính Huấn Đức
 
 
 


Những kỳ diệu
của Lời - 1

 
 

 
 

LM Nguyễn Công Đoan, S.J.


 

Trong những khả năng liên lạc của con người, Lời là khả năng lớn nhất và mạnh nhất, sâu nhất và rộng nhất, sắc bén nhất và bao la nhất, kỳ diệu nhất và cũng ghê gớm nhất, đáng yêu nhất và cũng đáng sợ nhất...

Tất cả những tính chất ấy xoay quanh hai chức năng của Lời là diễn tả và truyền đạt hay "nói về" và "nói với".

I. LỜI NGƯỜI

1. Lời "nói về"

Lời đầu tiên em bé học được là những lời ngọt ngào nhất, êm đềm nhất, diễn tả những người nâng niu em bằng t́nh yêu: ba, má, bà, và những âm điệu dịu dàng của t́nh yêu: âu, ạ ... Những lời đơn sơ ấy diễn tả những con người, những thực tại mà suốt đời sẽ là to lớn nhất, dịu dàng nhất, cần thiết nhất, gần gũi nhất. Và cứ như thế qua lời mẹ ru, mẹ dạy, em bé mở rộng khả năng tiếp nhận và diễn tả bằng lời. Những con người, những sự vật, những thực tại bên ngoài dần dà được biết thành lời để em bé sử dụng. Và quá tŕnh ấy cứ tiếp tục suốt cuộc đời. Nhà bác học th́ thâu gồm cả vũ trụ bao la thành lời, phóng những vật cực kỳ nhỏ bé thành lời để cho mọi người có thể bắt nắm được những ǵ mắt ḿnh không thể thấy, tay ḿnh không thể đo.

Em bé không chỉ học diễn tả và tiếp nhận những thực tại bên ngoài bằng lời, mà c̣n học diễn tả chính nội tâm ḿnh bằng lời. Bắt đầu từ những cảm giác và những nhu cầu: bú, đau, găi, nóng, ngon... cho tới những t́nh cảm: thương ba, thương má, thương nội... Đến mức cao nhất là những văn hào, thi sĩ diễn tả được những t́nh cảm sâu xa, phức tạp của con người như nỗi ḷng của người cung nữ trong Cung Oán Ngâm Khúc, nỗi ḷng của Người Chinh Phụ, của những nhân vật trong Truyện Kiều... và suốt lịch sử, con người luôn say mê phát triển khả năng diễn đạt bằng lời: dân tộc nào, thời đại nào cũng yêu thích văn chương, thi ca là những tŕnh độ diễn tả cao nhất bằng lời. Từ khi chưa biết dùng chữ viết th́ con người đă có văn chương và thi ca, và ngày nay với những kỹ thuật điện tử tân tiến nhất, con người vẫn cần và càng quí văn chương và thi ca, v́ không ǵ thay thế được lời người trong lănh vực diễn tả. Các phương tiện điện ảnh, ghi âm chỉ là những công cụ và những trợ lực cho lời người.

2. Lời "nói với"

Nếu chiều sâu chiều rộng của chức năng "nói về" là kỳ diệu, th́ chức năng "nói với" của lời c̣n mănh liệt hơn vạn lần. Từ lời ru của mẹ làm trẻ thơ đi vào giấc ngủ êm đềm tới những lời ru ngủ cả một dân tộc, cả một thế hệ. Từ lời mẹ gọi làm trẻ thơ thức tỉnh cho tới những lời làm thức tỉnh cả một dân tộc, và những lời xô đẩy cả một thế giới đi vào chém giết tương tàn, có vô số cấp độ khác nhau trong sức truyền đạt của lời "nói với": lời Kim Trọng mà Kiều "lặng nghe lời nói như ru" (câu 347), lời Kiều mà Kim Trọng "được lời như cởi tấm ḷng"; lời đường mật của Sở Khanh mà "nghe lời nàng đă sinh nghi" đến lời "đầu hàng" của Kiều làm cho Tú Bà đắc thắng "được lời mụ mới tùy cơ" và những lời "dạy nghề" của Tú Bà làm cho Kiều "những nghe nói, đă thẹn thùng"; những lời của Hoạn Thư "bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao" làm cho Thúc Sinh "hồn lạc phách xiêu", "gan héo ruột đầy" và Thúy Kiều "một ḿnh âm ỉ đêm chày, - đĩa dầu vơi, nước mắt đầy năm canh". Rồi lời của Kiều lúc đền ân báo oán làm cho Thúc Sinh "mồ hôi chàng đă như mưa ướt dầm" và "Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu" và lời của Hoạn Thư làm cho Kiều "khen cho thật đă nên rằng - Khôn ngoan rất mực, nói năng phải lời"... và "truyền quân lệnh xuống trướng tiền tha ngay". Lời của Từ Hải "vội truyền sửa tiệc quân trung - muôn binh ngh́n tướng hội đồng tẩy oan - Thừa cơ trúc chẻ ngói tan - Binh uy từ đấy sấm ran trong ngoài"; rồi lời của Hồ Tôn Hiến làm cho Kiều "lễ nhiều nói ngọt, nghe lời dễ xiêu", và lời của Kiều "bàn ra nói vào" làm cho Từ Hải "nghe lời nàng nói mặn mà, - thế công, Từ mới trở ra thế hàng" để rồi cuối cùng Kiều phải ân hận đập đầu tự vận bên xác Từ Hải "bởi nghe lời thiếp nên cơ hội này"... Tất cả những t́nh tiết từ lâm ly bi đát đến cao cả hùng tráng của một câu chuyện đều liên kết với nhau bằng lời, và cuối cùng đều là lời mà tác giả khiêm tốn tự phê: "Lời quê góp nhặt dông dài, mua vui cũng được một vài trống canh". Thật sự th́ nó chẳng phải chỉ để mua vui một vài trống canh mà đă làm cho bao thế hệ vừa năo ḷng v́ câu chuyện vừa kính phục tài năng của Nguyễn Du, và làm cho tên tuổi nhà thơ trở thành bất diệt trong lịch sử văn học của dân tộc.

... đón nhận lời là đón nhận người. Lời trở thành một h́nh thức hiện diện và thâm nhập của người nói trong người đón nhận ...
 

Trên đây là một thí dụ tập hợp rất nhiều mẫu tác động của lời "nói với". Thực ra lời nào cũng mang cả hai chức năng "nói về" và "nói với". Chức năng "nói về" cho ta một nội dung, c̣n chức năng "nói với" gây cho ta một "phản ứng" đối với nội dung hoặc đối với người nói, hoặc đối với cả hai. Ở mức độ cao nhất của sự phối hiệp giữa hai chức năng này là lời của t́nh yêu; v́ ở đây "nội dung" và "người nói" là một. Lời tỏ t́nh bộc lộ ư hướng và toàn thể con người của người nói đang nghiêng về phía người được nói với, và mời gọi đón nhận người nói. Và ở đây th́ đón nhận lời là đón nhận người. Lời trở thành một h́nh thức hiện diện và thâm nhập của người nói trong người đón nhận. Con người bằng xương bằng thịt không thể nhập vào nhau, nhưng con người "biến thành lời" th́ thâm nhập được và ở lại măi trong trong người đă tiếp nhận. Lời tỏ t́nh được tiếp nhận sẽ lớn lên và trở thành lời thề thốt, lời thề thốt chân thật thâu tóm và điều khiển cả cuộc đời hai người "một lời đă trót thâm giao, - dưới dày có đất, trên cao có trời, - dẫu rằng vật đổi sao dời, - tử sinh cũng giữ lấy lời tử sinh".

Lời thề của t́nh yêu không chỉ ứng dụng cho hai người nam nữ, mà cũng c̣n có những đối tượng cao cả hơn nữa, như lời thề với Tổ Quốc của Trần Hưng Đạo: "không dẹp xong giặc Nguyên, th́ không về đến khúc sông này nữa". Lời thề ấy không chỉ tác động đến một người, mà đến cả một đoàn quân, cả một dân tộc.

Chính v́ lời là một h́nh thức hiện diện của người nói trong người tiếp nhận, nên ta thường thấy ḷng tưởng nhớ một người được thâu gọn trong một lời nào đó của người ấy: cha mẹ xa con thường nhớ lời cuối cùng của con, và ngược lại cũng thế. Và khi lời ấy bày tỏ một ước nguyện, th́ nó tác động vô cùng mănh liệt. Ước nguyện của Kiều trước khi ra đi được cha ghi nhận: "Lời con dặn lại một hai, - dẫu ṃn bia đá dám sai tấc vàng". C̣n lời của Nguyễn Phi Khanh dặn Nguyễn Trăi th́ đă thay đổi cả cuộc đời Nguyễn Trăi, mở cho ông cả một chân trời, và c̣n bao người khác đă vươn tới những tầm kích cao cả nhờ một lời của người yêu, người bạn, người đồng chí.

Ngay trong cuộc sống hằng ngày ta đều có kinh nghiệm về sức tác động của lời. Lời có thể gây dựng t́nh yêu hay hận thù, có thể hàn gắn một t́nh yêu đang rạn nứt hay phá vỡ một t́nh yêu đang tốt đẹp, lời có thể gây được những t́nh cảm tốt đẹp nhất, mà cũng có thể gây nên những t́nh cảm xấu xa nhất. V́ thế mà chúng ta có câu tục ngữ: "Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo", c̣n nhà thơ ngụ ngôn nỗi tiếng của Hylạp là Êdốp đă diễn câu chuyện món ngon nhất và món tồi nhất: Êdốp là một người trí thức bị bắt làm nô lệ, chủ bảo ông ra chợ mua miếng thịt ngon nhất. Ông mua cái lưỡi đem về làm món ăn. Hôm sau chủ bảo đi mua miếng thịt dở nhất, ông cũng mua cái lưỡi... Chủ hỏi tại sao miếng ngon nhất cũng là cái lưỡi, miếng tồi nhất cũng là cái lưỡi, th́ ông trả lời: "V́ từ cái lưỡi xuất phát những điều tốt nhất và cũng từ cái lưỡi xuất phát những điều xấu nhất". Thánh tông đồ Giacôbê th́ dành một đoạn dài trong bức thư của ngài để nói về cái lưỡi, v́ nó như cái bánh lái của con tàu, tuy nhỏ mà điều khiển cả con tàu theo ư người lái tàu, như tia lửa có thể làm bốc cháy cả một khu rừng... Loài vật nào con người cũng thuần hóa được, nhưng cái lưỡi th́ không người nào thuần hóa được (x.thư Gia-cô-bê 3,3-12).

Trước khi kết thúc phần này ta có thể ghi nhận một điều về sức sáng tạo của lời. Với chức năng "nói về" lời có thể tạo nên những phong cảnh, những nhân vật, những câu chuyện trong trí người đọc. C̣n với chức năng "nói với" th́ sức sáng tạo của lời thật kinh khủng, cả tích cực lẫn tiêu cực: lời có thể tạo nên những tâm t́nh tốt đẹp, những cuộc đời, những con người, cả một xă hội, cả một thế giới: ngược lại lời cũng có thể phá hủy tất cả, những t́nh cảm, những cuộc đời, những con người, cả một xă hội, cả một thế giới. Điều này ngày nay chúng ta thấy được rơ hơn với nguy cơ chiến tranh hạt nhân: một lời của người có quyền ra lệnh dùng vũ khí hạt nhân là cả hành tinh này thành tro bụi!

Chính cái sức mạnh vô h́nh kỳ diệu của lời người là một sự tham dự vào quyền năng tạo dựng siêu vượt của Thiên Chúa, nên Thiên Chúa cũng đă dùng lời người để nói với con người và cho con người được dùng lời diễn tả Thiên Chúa và nói với Thiên Chúa. Lời Thiên Chúa cũng có hai chức năng "nói về" và "nói với". Lời Thiên Chúa "nói về" Thiên Chúa là mặc khải, "nói về" vạn vật là tạo dựng; cả hai lời mặc khải và lời tạo dựng đều là "nói với" loài người. Chức năng "nói với" của Lời Thiên Chúa là Lời T́nh Yêu mời gọi và dẫn đưa con người vào tận cơi sâu thẳm nhất của Thiên Chúa, tức là thông dự chính cuộc sống mật thiết của Ba Ngôi Thiên Chúa.

• • •

Phần 2

 

 
       
    Đồng Hành là ai? Tổ Chức | Tài Liệu | Lịch Trinh LT | Báo ĐH | Tập San ComigoNối Kết | Mục Lục | Photo Album