Trang chính Đường Emmaus
 
 
 

 
  7
 
 
        Tại góc đường 23 và Stone Battery là một nhà thờ tin lành Methodist. Ngồi ở hàng ghế đá ngoài sân nhà thờ, tôi nhẩm tính là ḿnh đă đi được 17 dậm trong ngày. Bởi đó dù kế hoạch là mỗi ngày đi 20 dặm, nhưng tôi quyết định nghỉ trên ghế đá này đêm nay. Khổ một nỗi là trời c̣n quá sáng mà nhà thờ lại vắng hoe không có ai để xin phép. Sợ rằng ngủ đại th́ gặp rắc rối với cảnh sát nên lại phải lóc cóc vác bị ra đi.
       Đến Mountville sau khi đi ngang lộ 30, tôi đă đạt 20 miles như dự tính. Giờ th́ t́m chỗ xin chút ǵ lót dạ và ngủ qua đêm. Khi đang ngồi tư lự tại một ghế đá trong câu lạc bộ sư tử, một cái ǵ thúc đẩy tôi đi tiếp 5 mile nữa đến bờ sông Susquehanna dù đă quá mệt và đau đớn. Mountville xem ra không được thân thiện lắm với kẻ lạ mặt. Hơn nữa, dân địa phương có vẻ không hiếu khách lắm. Chẳng có ai thèm mở miệng chào tôi lấy một câu. Vài chú bé thản nhiên kéo quần tè bậy xuống đường từ xe truck của cha nó. Tôi không có ư chê bai thành phố đấy. Chẳng qua tại giờ này trong tâm trạng mệt mỏi tôi cảm thấy nó không dễ thương chút nào. Nhưng rồi tôi ngộ ra là Chúa thực sự dun dủi tôi bước đi.
       Trí nhớ tôi bắt đầu mờ ảo. Trong tâm cứ nhủ thầm là sẽ ngủ dưới gầm cầu gần bờ sông và ào xuống tắm vào buổi sáng. Hai ngày chưa tắm rửa rồi c̣n ǵ. Nhưng tôi đi chậm dần v́ chẳng thấy sông biển đâu cả. Đường cứ như dài ra. Tôi nghĩ rằng ḿnh sẽ ngất đi và chết bên bờ ruộng. Tại sao tôi lại cứ đinh ninh rằng ư Chúa muốn là tôi phải đi tiếp hành tŕnh c̣n lại mà giờ đây chỉ là những phút giây chờ chết giữa đường xa? Tuyệt vọng có dịp len lỏi vào trong tim.
       Đột nhiên nh́n về phía trái xa xa, tôi thấy một tu viện nằm cheo leo bên sườn đồi. Trước khi đầu óc tôi có thể quyết định bất cứ diều ǵ th́ chân tôi đả rảo nhanh qua thảm cỏ xanh ŕ đến trước cửa tu viện đó. Tu viện Thánh Giuse của các sơ ḍng Precious Blood. Tôi ngả đầu trước tượng Thánh Giuse xin Ngài thương giúp đánh động ḷng thương xót của các sơ cho tôi được nhờ.
       Tiếng chuông ngân dài theo hành lang hun hút. Cả phút sau mới có một sơ già thong thả bước ra. Tôi tŕnh rằng tôi đă đi bộ cả ngày và bắt đầu đói. Chả nói một câu, bà lách ḿnh cho tôi bước vào rồi hỏi tôi từ đâu đến. "Wernersville", tôi đáp. Chúa ơi, tôi lại để lộ đuôi chuột rồi. Nào bây giờ bà sẽ nghĩ tôi là kẻ trốn viện mất thôi. Nhưng không, bà chỉ mỉm cười rồi nói: "Cậu nhất định phải đến từ tập viện Ḍng Tên rồi. Chúng tôi nghe nói nhiều về các đợt hành hương của tập sinh. Mời cậu vào nhà nguyện viếng Thánh Thể trong khi tôi mời sơ Mary Peter ra". Và thế là một buổi tối nhiệm màu bắt đầu.
       Ḷng mến khách của các sơ không bút nào tả xiết. Tôi bỡ ngỡ đến rơi lệ. Theo lệnh của sơ Mary Peter và sơ Agatha, nhà bếp sửa soạn một bữa tối thịnh soạn có cả cà phê và đồ tráng miệng. Đang khi ăn, tôi chia xẻ cho các sơ về đợt hành hương theo kiểu Inhă và tất cả những ǵ về Ḍng Tên mà tôi biết được. Đối với tôi, được đàm thoại với những con người xương thịt sau cả ngày nín thinh là một diễm phúc. Bấy giờ, cơm tối đă xong tôi hỏi họ xem tôi có thể nghỉ qua đêm chăng. Nhắc lại những chi tôi chia xẻ về cuộc hành hương, sơ Mary Peter thong thả hỏi: "Thế luật hành hương không bắt em ngủ ngoài lề đường sao?" "Không, em có thể ngủ bất cứ chỗ nào. Chỉ có điều là em không được nài ép nếu các sơ không muốn thôi". Lúc đó, ḷng hảo tâm của các sơ chợt rực sáng như ban ngày. Các sơ cho tôi nghỉ tại một căn nhà nhỏ trong tu viện với nhà bếp, TV, máy lạnh nữa.
       Tôi đang ngồi trên giường (giường đôi cẩn thận cơ đấy) mà vẫn c̣n bán tín bán nghi là mơ hay thực. Dĩ nhiên, tôi đă trải qua một lần tắm nhớ đời. Giặt đồ lót trong bồn rửa mặt, tôi sẽ treo nó trên balô cho khô hẳn khi lên đường vào sớm mai.
Tôi thấy ḿnh cầu nguyện say đắm hơn bao giờ. Ḷng tôi tràn ngập tâm t́nh tri ân Chúa và công việc Người làm qua bàn tay của các sơ. Lượng từ bi Chúa thật vô bờ. Tôi câm nín trước Thánh Nhan v́ chẳng nói ǵ hơn được ngoài việc cảm nhận sự hiện hữu của Chúa.
Sơ Mary Peter vừa ghé ngang mời tôi đi đọc kinh sáng với họ vào 7 giờ 30 ngày mai. Wow, tôi sẽ được rước Ḿnh Thánh, điều mà tôi chẳng dám mơ khi ra đi. Chúa ơi, sao Ngài thương con làm vậy?

  7

  Trang  1 2 3 4 5 6 _ 8 9 10 11 12 13 14 15

Thomas Flanagan, s.j.
Hồi kư



 

 

    Đồng Hành là ai? Tổ Chức | Tài Liệu | Lịch Trinh LT | Báo ĐH | Tập San ComigoNối Kết | Mục Lục | Photo Album