|
Mặt
trời
Chủ Nhật II Mùa Vọng (7/12/2008)
Is 40:1-5, 9-11; 2 Pr 3:3-14; Mc 1:1-8
Mở Cửa Tâm Hồn
Bạn thân mến,
Hàng năm cứ đến mùa băo vào khoảng tháng 9 đến tháng 11 là người dân
đất Việt phải hứng chịu một chục trận cuồng phong từ Biển Đông thổi
vào. Băo hay đi kèm với lũ lụt. Nước dâng, hoa mầu thiệt hại đường
xá hư hỏng. Nước rút, bùn lầy ứ đọng rác rưởi lan tràn. Sau cơn lũ
lụt mọi người cùng nhau bắt tay vào việc quét dọn nhà cửa, sửa sang
đường xá. Chỗ nào rác rưởi ứ đọng th́ phải khai thông. Chỗ nào ổ gà
ổ vịt th́ phải lấp cho bằng phẳng. Việc dọn dẹp này không những quan
trọng mà c̣n phải nhanh chóng thực hiện để văn hồi sinh hoạt, ổn
định cuộc sống.
Trong hoang địa,
Gioan Tẩy Giả cũng đă lên tiếng kêu gọi mọi người làm một việc tương
tự là hăy gấp rút mở đường cho Chúa Cứu Thế, mở cho Ngài một con
đường thoáng đăng để Ngài đến với tâm hồn ḿnh: “Hăy dọn sẵn con
đường của Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi” (Mc 1:3). Lời kêu
gọi của Gioan nhắc lại lời ngôn sứ Isaia sáu thế kỷ trước đó: “Hăy
mở một con đường cho Đức Chúa giữa đồng hoang, hăy vạch một con lộ
thẳng băng cho Thiên Chúa chúng ta. Mọi thung lũng cần được lấp đầy,
mọi núi đồi sẽ phải bạt xuống.” (Is 40:3-4).
Sứ điệp của các
ngôn sứ khá đơn giản: Hăy cải thiện đời sống! Hăy làm cho nó tốt hơn!
Nhưng làm được việc này không phải dễ. Nó đ̣i hỏi nhiều thời gian và
nỗ lực. Sống trong xă hội tiêu thụ ở thành thị, chúng ta đă quá quen
thuộc với ḿ ăn liền, điện thoại viễn liên, rửa h́nh trong một tiếng,
gửi hàng trong một ngày, và những dịch vụ nhanh khác. Cuộc sống hiện
đại dễ làm cho chúng ta có cảm giác rằng mọi thứ phải nhanh chóng và
dễ dàng.
Ngay cả trong
đời sống tâm linh cũng vậy. Chúng ta ham chuộng những món ăn tinh
thần dọn sẵn, những bài giảng hùng hồn, những bản thánh ca thánh
thót. Có người nghĩ rằng Mùa Vọng chỉ cần nghe giảng, xưng tội theo
thói quen là đủ rồi. Làm xong bổn phận rồi quay về lại với những tất
bật của việc mua sắm quà cáp, trang hoàng nhà cửa, nấu nướng tiệc
tùng. Việc thay đổi cuộc sống như tin mừng đ̣i hỏi dường như không
được mấy ai đưa vào chương tŕnh chuẩn bị cho Giáng Sinh.
Chúng ta muốn
có được cảm nghiệm ơn sủng thật nhanh, thật dồi dào, nhưng lại ngại
phải thay đổi cuộc sống, phải lấp đầy những hố sâu ngăn cách trong
tâm hồn, phải san bằng những thói hư tật xấu.
Những hố sâu cần lấp đầy phải chăng là những bổn phận tôi c̣n thiếu
xót, những điều đáng lẽ tôi phải làm nhưng đă không làm? Nếu như tôi
chưa dành đủ th́ giờ cho gia đ́nh, tôi cần lấp đầy hố sâu đó. Nếu
như tôi đang c̣n giận hờn ganh ghét với ai đó, tôi cần lấp đầy hố
sâu đó. Nếu như tôi c̣n thờ ơ với những đau khổ của người chung
quanh, đặc biệt là của những người thân quen, tôi cần lấp đầy hố sâu
đó. Nếu như tôi đă chểnh mảng trong việc nguyện cầu, tôi cũng cần
lấp đầy hố sâu đó.
C̣n những chốn
gồ ghề cần phải bạt cho phẳng phiu, phải chăng là những thói hư tật
xấu, những đam mê tội lỗi cần phải sửa đổi? Nếu tôi hay chỉ trích
nói xấu người khác, tôi cần bạt cho phẳng cái tôi to lớn của ḿnh.
Nếu tôi sống một cuộc sống giả h́nh, nói một đàng làm một nẻo, tôi
cần bạt cho phẳng cái tôi giả h́nh của ḿnh. Nếu tôi đang coi những
người chung quanh, vợ chồng, con cái, đồng nghiệp, hay bạn bè như là
công cụ để tôi sai khiến, để thoả măn ư riêng của tôi, tôi cũng cần
phải bạt cho phẳng cái tôi cao ngạo của chính ḿnh.
Điều lạ lùng là chúng ta sợ thay đổi nhiều hơn là sợ đau khổ. Các
chuyên gia tâm lư cho biết rằng loài vật sẽ thay đổi tập quán sống
hơn là chịu đau. Nhưng con người th́ ngược lại, họ sẵn sàng chịu khổ
hơn là phải thay đổi những thói quen tập quán của minh. Nghe th́ khó
tin, chúng ta nhưng thử nh́n chung quanh xem. Nhiều người thà chịu
đau hơn là đi khám bác sĩ, v́ sợ ḷi ra bệnh này bệnh nọ. Nhiều cặp
vợ chồng thà sống lạnh nhạt không hạnh phúc hơn là đi trị liệu tâm
lư gia đ́nh. Nhiều người sợ đi tĩnh tâm, sợ vào các nhóm học hỏi lời
Chúa, v́ không muốn “biết nhiều” để khỏi phải “giữ nhiều.”
Để lấp đầy
những hố sâu, san bằng những chỗ gồ ghề, thật không dễ dàng tí nào!
Nhưng nếu không bắt tay vào làm việc đó th́ chúng ta không thể cảm
nghiệm mầu nhiệm Giáng Sinh một cách trọn vẹn. Chúa Cứu Thế đến để
đem b́nh an và niềm vui cứu độ. Nhưng nếu con đường của tâm hồn tôi
c̣n nhiều lồi lơm, nhiều chướng ngại vật th́ làm sao tôi có thể đến
để gặp gỡ Ngài.
* * * * *
Để làm phẳng
phiu con đường của tâm hồn ḿnh cần thời gian và nỗ lực, nhưng cũng
có khi sự thay đổi đến bất chợt và rất đơn sơ như trong trường hợp
sau:
Năm nào th́
giáo xứ của tôi cũng tập hoạt cảnh Giáng Sinh. Thường thường chúng
tôi hay tập cho các em đóng cả mấy tuần để diễn vào tối 24/12, trước
thánh lễ Giáng Sinh. Trong hoạt cảnh thường có đủ các vai, Giuse,
Maria, mục đồng, thiên thần, ba Vua, và dĩ nhiên là có ông chủ quán
trọ. Năm đó, một cậu bé tên Mạnh được chọn vào vai ông chủ quán.
Mạnh to con, dáng điệu bặm trợn, rất thích hợp với vai này.
Đến buổi tŕnh
diễn, mọi việc xảy ra suông sẻ cho đến khi Giuse d́u Maria đến Bêlem
t́m quán trọ. Ông chủ quán Mạnh, mặt lạnh lùng ra mở cửa, hất hàm:
“Các người muốn ǵ?”
Giuse khẩn
khoản: “Chúng tôi ở xa đến, vợ tôi sắp sanh, cần nhà trọ.” Ông chủ
quán lắc đầu: “Hết chỗ rồi… đi đi…”
Maria ôm bụng
nhăn nhó, Giuse cuống quưt: “Tôi xin ông giúp dùm… Tôi van xin ông…
Bây giờ chúng tôi không biết đi đâu…”
Ông chủ quán
chợt dừng lại, nh́n tới nh́n lui, vẻ mặt rất đăm chiêu. Theo kịch
bản, Mạnh phải lắc đầu xua tay, rồi quay lưng lại đóng cửa cái rầm,
nhưng em cứ đứng thừ ra đó. Một phút rồi hai phút. Cả nhà thờ hồi
hộp nín thở. Tưởng em quên lời thoại, có tiếng nhắc tuồng… “Hết chỗ
rồi… đi đi…”
Ông chủ quán
sực tỉnh hét hớn: “Hết chỗ rồi… đi mau đi…” Rồi cửa đóng sầm.
Giuse thất vọng,
d́u Maria quay lưng bước đi. Chợt cánh cửa lại mở. Cả nhà thờ ngạc
nhiên.
Ông chủ quán
chạy ra lắp bắp: “Anh Giuse ơi, anh đừng có đi. Đem cô Maria trở lại
đâỵ mau.” Ngó quanh ngó quẩn, ông khẽ nói: “Hết chỗ rồi, nhưng vẫn
c̣n chỗ trong pḥng của tôi cho em bé.” Rồi ông lôi Maria và Giuse
sềnh sệch vào trong cánh cửa.
Cả nhà thờ
thinh lặng và rồi tiếng vỗ tay vang rền. Tôi chợt thấy mắt ḿnh hơi
ướt. Hoạt cảnh không diễn ra như kịch bản, nhưng đó là một câu
chuyện Vọng Giáng Sinh thật tuyệt vời. Tâm hồn đơn sơ của Mạnh không
nỡ xua đuổi Con Thiên Chúa khi Ngài đến gơ cửa nhà ḿnh. Và lúc đó
tôi tự hỏi: Tôi đă làm ǵ để đón Ngài?
* * * * *
Mùa Vọng là mùa của tỉnh thức, mùa của mong chờ, mùa của hy vọng.
Chúng ta trông chờ Chúa Cứu Thế đến để đem b́nh an, niềm vui, và hy
vọng cho thế gian. Khi tâm hồn chúng ta được lấp đầy những hố sâu
ngăn cách, bạt phẳng những núi đồi ích kỷ kiêu ngạo, chúng ta sẽ gặp
được Đấng Cứu Thế.
Hôm nay, thánh
Phêrô mời gọi chúng ta: “Trong khi mong đợi ngày Chúa đến, anh em
phải cố gắng sao cho Ngài thấy anh em tinh tuyền, không chi đáng
trách và sống b́nh an.” (Pt 3:14). Bạn và tôi, chúng ta sẽ làm ǵ để
lời khuyên này được thực hiện trong đời sống của chính ḿnh? Chúng
ta đang chuẩn bị nhiều điều cho ngày lễ Giáng Sinh. Nhưng sau ngày
25 tháng 12, điều ǵ sẽ c̣n đọng lại trong ḷng mỗi người chúng ta?
|
|